Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 331: CHÍNH LÀ TỬ KỲ CỦA NGƯƠI


Dịch giả: Luna Wong


Đoan vương trịnh trọng hành lễ với hoàng thượng, sau đó trầm giọng nói rằng: “Phụ hoàng, nhi thần nói những lời trước đó cũng không phải là suy đoán, kỳ thực đã tìm được chứng cứ xác thực.”


“Ngươi tìm được chứng cứ rồi?” Trong lòng hoàng thượng hết sức kinh ngạc, lúc này mới bất quá ngắn ngủn hơn nửa tháng, Đoan vương dĩ nhiên thẩm tra ra vụ án này? Phải biết rằng, ám bộ còn chưa có tin tức xác thực truyền tới.


“Hồi bẩm phụ hoàng, cùng với nói chứng cớ này là nhi thần tìm được, không bằng nói là tự đưa tới cửa.”


“Lời ấy nói thế nào?”


“Thỉnh phụ hoàng thấy một người, cái gì người cũng sẽ hiểu.”


“Mang người lên điện.”



“Vâng.”


Chu Hoài cau mày, tâm tư có chút kinh nghi bất định: Hắn biết mình và dư nghiệt tiền triều cũng không có cấu kết, hơn nữa ở khu vực săn bắn, hắn bất quá là giúp đỡ Vu thị quét một vòng đuôi, cũng không có tính thực chất làm ra chuyện nguy hại hoàng thượng.


Cho nên, nghĩ đến dù cho hoàng thượng trừng phạt cũng sẽ không quá nặng, hắn mới to gan liên lạc với Thẩm gia, nói cách khác, hắn căn bản sẽ không vì Thẩm gia mà mạo hiểm, nhưng chứng cứ của Đoan vương từ đâu tới?


Mặt khác, từ khi Đoan vương điện hạ lĩnh mệnh điều tra chuyện này, cách hiện tại cũng bất quá là hơn nửa tháng, thời gian ngắn như vậy, từ Giang Nam qua lại một chuyến cũng không kịp, Đoan vương làm sao có thể tra được đầu mối hữu dụng gì?


Nhưng thần sắc của Đoan vương quá mức xác định, trong lúc nhất thời lại để hắn có loại dự cảm không quá hay.


Bầu không khí trên đại điện lãnh túc, sau khi hoàng thượng ngồi trở lại mình long ỷ, phất tay để thần tử quỳ hai bên đều đứng dậy.


Văn võ bá quan toàn bộ ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, nhưng trong lòng lại vẫn như cũ hoảng sợ khó an.


Rất nhanh, một trung niên nam tử bị dẫn theo lên, vóc người hắn gầy gò, hình dạng phổ thông, nhìn không ra bao nhiêu đặc biệt, cũng không ai cảm thấy quen mắt.



Mọi người không khỏi đều suy đoán: Người này chưa từng gặp qua, tại sao Đoan vương điện hạ lại nói hoàng thượng nhìn thấy hắn liền hiểu? Lẽ nào người này cất dấu thân phận gì?


Những người khác không có bao nhiêu phản ứng, nhưng sắc mặt của Chu Hoài lại trong một sát na thay đổi: Dương Dần! Người này làm sao sẽ xuất hiện ở nơi này? Còn bị Đoan vương tìm được mang đến triều đình?


Hoàng thượng vẫn chú ý thần sắc của Chu Hoài, tuy rằng Chu Hoài rất nhanh liền thu liễm dị thường trên mặt, nhưng kinh dị trong một sát na, vẫn bị hoàng thượng nhìn trong mắt, bởi vậy thần sắc càng lạnh lùng vài phần.


“Phụ hoàng, người này người chưa từng thấy qua, thế nhưng trong tay hắn lại nắm giữ một phần chứng cứ kinh thiên.”


“Thảo dân gặp qua hoàng thượng.” Sau khi Dương Dần vào cửa cũng không có quỳ xuống, mà là rất tùy ý chắp tay, khóe môi giơ lên, tự tiếu phi tiếu ngẩng đầu nhìn đế vương, thần sắc không thấy bao nhiêu cung kính.


“Làm càn! Nhìn thấy hoàng thượng vì sao không quỳ?” Nội thị tổng quản Lý Lâm vội vã lên tiếng quát lớn.


Bookwaves.com.vn

“A, ta lạy trời quỳ đất, làm sao có thể quỳ một hôn quân được? Có thể hành lễ, đã coi như là không tệ rồi.”



“Lớn mật!” Chu Hoài đột nhiên quát lạnh một tiếng, đứng dậy giơ quyền đánh tới chỗ Dương Dần, “Bất kính với hoàng thượng như thế, rõ ràng là có lòng phản loạn, ngươi tội đáng chết vạn lần!”


Đoan vương mạnh tiến lên, một cước đá văng cánh tay của Chu Hoài: “Chu đại nhân, ngươi muốn giết người diệt khẩu phải không?”


Chu Hoài vốn định muốn thừa dịp giết chết Dương Dần, không được nữa cũng phải đánh cho hắn nói không ra lời, nhưng không nghĩ tới bị Đoan vương quấy rối cục, trong lúc nhất thời sắc mặt càng cứng ngắc.


Dương Dần cười ha ha: “Ha ha, Đoan vương điện hạ, sao ngươi nói ra tiếng lòng của Chu đại nhân thế? Qua nhiều năm như vậy, Chu đại nhân vẫn muốn phái người giết chết ta, chỉ tiếc trời không như lòng người, hắn động thử nhiều lần như vậy, lại không có một lần thành công. Chu Hoài, trong ngày thường ngươi làm nhiều chuyện xấu như vậy, hôm nay nhìn thấy ta, có phải cực kỳ chột dạ hay không?”


Chu Hoài căng thẳng cả khuôn mặt: “Hoàng thượng, vi thần cũng không có chút hư tâm nào, cũng không có ý giết người diệt khẩu, chỉ là thấy loạn thần tặc tử bất kính với hoàng thượng như thế, cho nên mới muốn động thủ cho hắn một bài học.”


Dương Dần cười càng trào phúng: “Loạn thần tặc tử, nói tới bốn chữ này, ai dám đoạt với Chu đại nhân a, chỉ có ngươi mới nhận nỗi bốn chữ này, những người khác cũng không có tư cách!”


“Ngươi bớt ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ.”


“Thế nào? Ngươi không nén được tức giận, rất sợ ta ở trước mặt hoàng thượng vạch trần chân diện mục của ngươi? Chu Hoài, ngươi bằng vào Kinh Châu thành chi biến hai năm trước, đạp thi cốt cả thành đi về phía trước, thành công chiếm được coi trọng của hoàng thượng, còn có quyền lĩnh binh, hôm nay càng cao cư binh bộ thượng thư vị. Nửa đêm tỉnh mộng, ngươi có nghe được kêu rên hàng vạn hàng nghìn bách tính của Kinh Châu thành không? Có nhìn thấy bách tính chết oan, hóa thành lệ quỷ lấy mạng ngươi không?”


Bookwaves.com.vn

“Bình sinh không làm chuyện đuối lý, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, ta có gì phải sợ?”



“Ngươi không sợ, vậy hôm nay chúng ta nói cho rõ. Hoàng thượng, ngươi vẫn tự xưng là minh quân, vậy thì mời ngươi nghe cho kỹ, ngươi xem trong đám thần tử này, đến tột cùng làm qua chuyện thương thiên hại lý gì! Thảo dân Dương Dần, chính là chủ bộ trong phủ của tiền nhậm Kinh Châu tri châu Bùi Nguyên đại nhân, hoàng thượng không biết chính là một giới thảo dân, thế nhưng thanh danh của Bùi đại nhân hẳn chưa có quên chứ.”


“Bùi Nguyên tham bạc tu sửa đê cùng với giúp nạn thiên tai của Kinh Châu thành, dẫn đến nước sông vỡ đê, Kinh Châu thành bị dìm, hơn phân nửa bách tính trong thành chết bởi hồng tai, sau lại có dịch bệnh hoành hành, hắn lại nhân cơ hội đóng cửa Kinh Châu thành, khiến bách tính không đường cầu cứu, thần tử như vậy, trẫm tự nhiên sẽ không quên.” Hoàng đế lạnh giọng nói rằng.


“Ha ha ha, ” Dương Dần đỏ mắt, cười đến dị thường chói tai, thanh âm càng trào phúng, “Hoàng thượng, người khác nói như thế nào, ngươi liền tin thế đó? Nói Bùi đại nhân tham bạc tu sửa đê cùng với giúp nạn thiên tai của Kinh Châu thành, như vậy hạ lạc của bạc đâu, đến nay có tìm được chưa?”


Mi tâm của hoàng đế nhíu chặt, tư tự trong đầu không ngừng lưu chuyển, hắn nhìn Chu Hoài một chút, lại suy nghĩ một chút chuyện đã xảy ra gần đây, sắc mặt càng ngày càng âm trầm.


“Hoàng thượng tại sao không hồi đáp? Các ngươi lục soát khắp toàn bộ Kinh Châu thành, thậm chí quật ba thước đất nơi ở và phủ nha của Bùi đại nhân, có tìm được một thỏi bạc nào không? Hoàng thượng chỉ nhìn bẩm báo trên tấu chương, liền nhận định Bùi đại nhân chính là thủ phạm dẫn đến tai nạn của Kinh Châu thành, nhưng ngươi đã quên, mỗi lần quan viên bình định, Bùi đại nhân đều đứng nhất! Ngươi còn đích thân ban thưởng, nói Bùi đại nhân suy nghĩ cho dân, Kinh Châu thành thanh minh thái bình dưới sự cai trị của hắn! Trong nháy mắt, Kinh Châu thành xảy ra nhiễu loạn, hoàng thượng đã hủy bỏ tất cả công lao của Bùi đại nhân! Xin hỏi, công đạo ở đâu? Thiên lý ở đâu?”


Trong triều đình lặng ngắt như tờ.


Dương Dần xoay người ở trong đại điện quét một vòng: “Văn võ bá quan đang ngồi, từng người một đều xưng mình có thể nhìn rõ mọi việc, như vậy chuyện Kinh Châu thành bộc phát ra hai năm trước, sao các ngươi không mở mắt nhìn? Nhìn Bùi đại nhân bị oan khuất thế nào? Kinh Châu thành cách kinh đô xa như vậy, hay bởi vì lũ lụt biến thành một tòa cô thành, viết sinh tử tồn vong của một tòa thành trên tấu chương, người chấp bút muốn viết thế nào liền viết thế đó?”


Chu Hoài quát lạnh một tiếng: “Dương Dần, ngươi bớt ở chỗ này nói chuyện giật gân! Ngươi là chủ bộ của phủ nha Bùi Nguyên, Bùi Nguyên làm nhiều chuyện ác như vậy, ngươi đồng dạng thuần khiết không được! Năm đó ngươi chạy khỏi Kinh Châu thành chẳng biết hạ lạc, nếu hôm nay chủ động trở về, như vậy thì nhận tội đền tội, bớt ở trước mặt hoàng thượng hồ ngôn loạn ngữ.”


“Năm đó ta đi, là bởi vì ta không có cách nào chứng minh thuần khiết cho Bùi đại nhân. Hôm nay ta trở về, chính là ngày chết của tên gian tặc Chu Hoài ngươi!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận