Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 332: THƯỢNG THIÊN BỎ QUA CHO AI?


Dịch giả: Luna Wong


Chu Hoài tận lực duy trì trấn định, nhưng khuôn mặt như cũ nhịn không được mơ hồ nổi lên thanh bạch, mí mắt hơi giật giật: “Dương Dần, bản thân ngươi là một tội nhân, lời của ngươi có gì có thể tin?”


“Lời của ta không thể tin, như vậy lời của bản thân Chu đại nhân có thể tin sao?”


“Ngươi có ý gì?”


Nét mặt của Dương Dần duy trì một nụ cười giễu cợt, chậm rãi đưa tay vào trong ống tay áo móc ra mấy phong thư: “Chu đại nhân, nhìn thử đống thư này xem, nhìn qua có phải cực kỳ quen mắt hay không?”


Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng nháy mắt, sắc mặt biến liên tục của thưởng thức Chu Hoài.

Trên sổ nhỏ của đại gia gia ghi rất rõ ràng, năm đó gia chủ đời trước của Chu gia bỏ đá xuống giếng gia tộc của của đại gia gia, dẫn đến toàn Hứa gia bị tịch biên, hôm nay, Chu gia cũng nên nếm thử loại tư vị này.



Hoàng đế lạnh giọng hạ lệnh: “Lý Lâm, trình thư lên!”


“Vâng.”


Dương Dần quay Chu Hoài cười đắc ý: “Chu đại nhân, những người ngươi sai phái ra không thông minh cho lắm a, qua nhiều năm như vậy vẫn nghĩ hết biện pháp muốn giết ta, nhưng mỗi lần đều không thể đắc thủ, trong ngày thường ngươi tức giận không ít đi? Ha ha ha! Ta cho ngươi biết, thiên đạo hảo luân hồi, thượng thiên bỏ qua cho ai? Ngươi hại chết nhiều bách tính Kinh Châu thành như vậy, hôm nay nên thiên đao vạn quả, xuống tầng mười tám địa ngục chuộc tội!”


Hoàng đế nhanh chóng nhìn xem thư trên tay, càng nhìn thần sắc trên mặt càng lạnh, cuối cùng chợt nắm trà trản lên ném xuống đất: “Chu Hoài!”


Cả người Chu Hoài run lên, phác thông một tiếng quỳ gối trước mặt của hoàng đế: “Hoàng thượng, những thứ thư tín này nhất định đều là Dương Dần ngụy tạo, thỉnh hoàng thượng tin tưởng vi thần thuần khiết, vi thần không có tham ô bạc của Kinh Châu thành. . .”


Đoan vương cười lạnh một tiếng: “Chu đại nhân ngươi có từng đọc qua đống thư này chưa, làm sao biết này nội dung trong thư là vạch trần việc ngươi tham ô bạc? Nói không chính xác là tố cáo ngươi có cấu kết với dư nghiệt tiền triều?”


Nhãn thần tràn đầy chèn ép của hoàng đế rơi vào trên người của Chu Hoài, nỗi lòng ba động quá mức kịch liệt, thế cho nên để bộ ngực hắn phập phồng cực kỳ rõ ràng: “Hay một Chu Hoài ngươi! Tự ngươi xem!”


Hoàng đế mạnh ném thư trong tay xuống đất, Chu Hoài vội vã quỳ bò qua, nhặt thư lên qua lại lật xem.



“Hoàng thượng, vi thần chưa từng làm chuyện cô phụ tín nhiệm của hoàng thượng. . . Kinh Châu thành. . . bạc trong Kinh Châu thành, vi thần cũng không biết đi nơi nào. . .”


“Trong thư viết thanh thanh sở sở! Ngươi, Chu Hoài, cấu kết với quan viên Giang Nam, hàng năm tham ô bạc tu kiến đê, dẫn đến Kinh Châu thành đê lâu năm thiếu tu sửa, tài liệu dùng để tu kiến cũng là hàng thứ đẳng, ngươi còn ở trong thư nói, mạng của bách tính đều là bạc, chết càng nhiều, cơ hội các ngươi vớt bạc cũng càng nhiều!” Dương Dần đầy mắt lửa giận, thanh âm thê lương giống như đề máu.


Trên đại điện lặng ngắt như tờ, chúng quan viên hầu như không thể tin được lỗ tai của mình: Chu Hoài thực sự nói như thế trong thư?


“Chu Hoài, trong mắt ngươi mạng người không đáng một đồng, là Bùi đại nhân dốc hết tất cả cũng muốn cứu vãn! Ngươi nợ Bùi đại nhân, nợ toàn bộ Kinh Châu thành!”


“Ngươi câm miệng!”


Bookwaves.com.vn

“Ha ha ha, ngươi chột dạ? Còn có, đống bạc ngươi tham ô, có muốn ta giúp ngươi một tay hồi ức xem thử hạ lạc của đống bạc kia hay không? Thảo dân thay ngươi nhớ kỹ! Ngươi hỏi ta a? Ngươi hỏi ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.”


“Câm miệng!”



Hoàng đế quát lạnh một tiếng: “Ngươi nên câm miệng là ngươi!”


“Hoàng thượng, vi thần oan uổng. . .”


Dương Dần cười càng vui sướng: “Chu đại nhân, đừng có gấp nha, nghe xong lời của ta, ngươi mới kêu oan cũng không muộn.”


“Ngươi biết hạ lạc của bạc?” Hoàng đế lạnh giọng hỏi.


“Ta tự nhiên biết, bằng không làm sao sẽ lăn qua lăn lại ra nhiều động tĩnh như vậy?” Dương Dần ôm tiếu ý, trong ánh mắt lại lạnh như băng không có chút ôn độ nào, “Nhóm bạc kia, bị đưa cho Thanh Cân quân, cũng chính là dư nghiệt tiền triều trong miệng chư vị, ha ha ha!”


Lời vừa nói ra, như một đạo sấm sét sạ hưởng ở trong đại điện.


Sắc mặt của Chu Hoài nguyên bản khó coi lúc này một mảnh nữu khúc: “Dương Dần, ngươi không nên ngậm máu phun người, ta không có chút liên quan nào với dư nghiệt tiền triều.”


Tham ô bạc hắn thừa nhận, nhưng cấu kết dư nghiệt tiền triều, hắn lại không phải người ngu? Vì sao làm loại chuyện xuất lực không được cám ơn này chứ?


Bookwaves.com.vn


“Chu đại nhân vì Thanh Cân quân cống hiến nhiều bạc như vậy, lại đang âm thầm nhiều lần ủng hộ, hôm nay đến lúc cho ngươi khoe thành tích rồi, tại sao lại không thừa nhận? Hoàng thượng, ngươi biết trước đây vì sao Thanh Cân quân dễ dàng liền lui ra khỏi Kinh Châu thành không? Tự nhiên là bởi vì thuộc hạ của Chu đại nhân cho phép, không có đuổi bắt bọn họ không tha, còn có chuyện lần này trên khu vực săn bắn, cũng phải đa tạ Chu đại nhân cẩn thận chu toàn, chỉ hy sinh một nhóm người.”


Nguyên bản còn có một số chỗ nghi hoặc không hiểu, bởi vì Dương Dần nói mà xâu chuỗi lại.


Nếu như Chu Hoài âm thầm đầu phục dư nghiệt tiền triều, như vậy lời nói trước đó Đoan vương điện hạ chỉ trích hắn, đã hoàn toàn đúng.


“Trước đây, tình cảnh của Thanh Cân quân gian nan, hầu như không đỡ được nhân thủ của hoàng thượng phái ra. Trải qua bao vây tiễu trừ. Ngay thời gian cùng đồ mạt lộ, Chu đại nhân chủ động đứng ra, mưu cầu một đường sinh cơ cho Thanh Cân quân, vì vậy, hắn đánh chủ ý lên nhóm ngân lượng tu kiến đê kia. Chu đại nhân lấy bạc ra bang trợ Thanh Cân quân âm thầm phát triển, mà Kinh Châu Bùi đại nhân bên kia đã không chịu nổi, đã không có bạc thì không có biện pháp tu sửa đê, vì vậy Bùi đại nhân liền âm thầm tra tìm chứng cứ, thậm chí còn phái người giả dạng làm hà công, chỉ vì có thể tra xét được chân tướng, công phu không phụ lòng người, thật đúng là để Bùi đại nhân tìm được không ít đầu mối, nhưng đồng thời cũng để cho Chu Hoài chú ý tới động tác của Bùi đại nhân.”


“Hai năm trước, Kinh Châu thành mưa to liên miên, đê vốn thiếu tu sửa, dù cho tu sửa, tài liệu dùng đến cũng đều là thứ phẩm, căn bản khó có thể chống đối hồng thủy xâm phạm. Xảy ra chuyện lớn như vậy, Bùi đại nhân tự nhiên phải báo lên Nam Giang tuần án đương thời lúc đó còn trong tay Chu Hoài, bản ý là muốn để vị Chu đại nhân này tổ chức Kinh Châu thành bách tính rút lui an toàn, nhưng Chu đại nhân vì ngăn cản Bùi đại nhân tiếp tục điều tra bạc của đê, lại nghĩ tới chủ ý giết người diệt khẩu!”


“Hắn vừa giả ý nghe theo ý kiến của Bùi đại nhân, vừa để cho người âm thầm nổ tung đê, dân chúng trong thành không có chút phòng bị nào, trong ngủ mơ liền có một nửa chết vì hồng thủy. Ngay lúc đó Kinh Châu thành một mảnh nước mênh mông, hồng thủy tròn sáu ngày mới thối lui, vô số thi cốt bị ngâm trong hồng thủy, thi thể hư thối biến dạng bốc mùi, trong bầu trời, quạ thích ăn thịt thối thật lâu nấn ná không tiêu tan.”


“Bùi đại nhân lúc đó bị đánh kích hầu như mất hết can đảm, thống khổ bi hào khó có thể đứng dậy, nhưng không thể không tổ chức nhân thủ cứu trợ dân chúng trong Kinh Châu thành, nhưng nhân thủ phía dưới đã chết hơn phân nửa, còn dư lại phần lớn bị thương, căn bản khó có thể chống đỡ, cho nên Bùi đại nhân liền dẫn những nhân thủ còn sót lại muốn đi tìm viện binh, nhưng không nghĩ tới vừa ra khỏi thành không lâu, liền bị nhận định là bỏ thành mà chạy, Chu Hoài nắm cơ hội này, để người nhốt Bùi đại nhân, còn đang trong Kinh Châu thành trắng trợn tuyên dương, nói là sở dĩ có lần lũ lụt này, tất cả đều là Bùi đại nhân làm ra!”


“Chu Hoài, ngươi để Bùi đại nhân trở thành hung thủ cho bách tính Kinh Châu thóa mạ, ngươi để một quan thừa yêu dân như con nhận oan khuất đếm không hết, ngươi càng chận miệng Bùi đại nhân, trước mặt của thành bách tính Kinh Châu, tươi sống quả hắn!”


“Chu Hoài, ngươi đáng chết! Dù cho ngươi chết một nghìn lần một vạn lần, đều không đủ để cọ rửa tội mà ngươi đã phạm!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận