Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 333: TOÀN LỰC XUẤT THỬ, ĐỐNG ĐINH CHU HOÀI

Dịch giả: Luna Wong

Dương Dần nói xong lời cuối cùng, nét mặt thịnh đại tức giận để hai mắt hắn càng phát đỏ đậm, tiếng hô tràn đầy tức giận của hắn ở quanh quẩn trong đại điện, kinh sợ tim của mỗi người.

Chuyện đã xảy ra trong Kinh Châu thành quá mức thảm liệt, vừa nhắc tới giống như là vạch ra một dấu vết bị đao rạch khó trị lành trong tim.

Mà hôm nay, nếu như lời Dương Dần nói là sự thật, đó chẳng khác nào đang vạch vết sẹo, rắc hạt muối thô lên, còn dùng xát thiết bá lê dùng sức chà xát!

Đây đối với triều đình mà nói là một cọc gièm pha, hơn nữa còn là thiên đại gièm pha!

Hôm nay, cũng bởi vì dư nghiệt tiền triều nháo sự mà nỗi lòng hoàng thượng nhạy cảm, lửa giận trong lòng hắn hoàn toàn bị dẫn phát: “Chu Hoài, ngươi còn có lời gì để nói?”

Đã nhận ra sát ý trong ánh mắt của hoàng thượng, trong lòng Chu Hoài lộp bộp một tiếng, sắc mặt càng tái nhợt.

“Hoàng thượng, còn thỉnh người tin tưởng vi thần, vi thần chưa từng làm chuyện tham ô bạc Kinh Châu. Dương Dần này không biết là từ chỗ nào nhảy ra, hắn hiểu chuyện đã xảy ra của dư nghiệt tiền triều bên kia như vậy, nói không chính xác đã sớm có cấu với những người đó kết. Hôm nay các loại cử chỉ, chính là vì dao động thánh tâm của hoàng thượng, để quân thần nghi kỵ lẫn nhau. Nếu hoàng thượng trúng kế, tin lời nói một bên của hắn, từ nay về sau trên triều đình, đâu còn có ngày an bình nữa?”

“Chu Hoài, hai năm không gặp, ngươi vẫn đê tiện vô sỉ như vậy!” Dương Dần cao giọng tức giận mắng.

Đoan vương thở dài một cái, lắc đầu: “Chu đại nhân, chuyện cho tới bây giờ, ngươi nhận tội cho rồi đi, nể tình ngày xưa ngươi cũng lập được công lao, nói không chừng phụ hoàng có thể xử trí khoan dung với ngươi. Nếu ngươi vẫn minh ngoan bất linh, như vậy. . .”

“Đoan vương điện hạ, vi thần không biết ngươi từ địa phương nào tìm được nghịch tặc Dương Dần này, càng đoán không ra mục đích điện hạ nhằm vào ta, chỉ là chuyện chưa làm qua đó là chưa từng làm, vi thần sẽ không nhận tội.”

“Phụ hoàng, nếu Chu đại nhân còn không nhận tội, vậy thì mời phụ hoàng lại gặp một người nữa.”

Hứa Vân Noãn nghe nói như thế, nhãn thần hơi khẽ động: Lúc này có thể đi ra làm chứng, chỉ sợ cũng chỉ có Tần U Tố đi?

Quả nhiên, cũng không lâu lắm, Tần U Tố đổi lại một thân nam trang chậm rãi đi vào đại điện: “Thảo dân Bùi Nguyên chi tử Bùi U Tố gặp qua hoàng thượng.”

Chu Hoài chợt nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy Tần U Tố một thân nam trang khuôn mặt lại kinh vi thiên nhân, trong ánh mắt hiện lên một tia lãnh ý để kẻ khác kinh hồn táng đảm: “Ngươi. . .”

Tần U Tố thẳng tắp quỳ, dù cho thay một thân nam trang, dung mạo của hắn như cũ để kẻ khác kinh diễm không gì sánh được: “Hoàng thượng, sau khi gia phụ gặp chuyện không may, thảo dân ở dưới sự bảo vệ trung phó có thể thoát thân, qua nhiều năm như vậy, một mực âm thầm sưu tập chứng cứ, tìm kiếm chân tướng năm đó phụ thân bị hại. Cũng may công phu không phụ lòng người, thảo dân tìm được một quyển sổ sách, quyển sổ sách này ghi chép chứng cứ những năm trước, ngân lượng hà công và ngân lượng giúp nạn thiên tai bị chia cắt, trong đó tham ô ngân lượng nhiều nhất, chính là lúc đó vẫn là Nam Giang tuần án Chu đại nhân!”

Có thư, có sổ sách, Chu Hoài chẳng khác nào là bị gắt gao đinh ở trên mặt đất!

Lý Lâm không dám có chút trì hoãn nào, liền vội vàng nhận lấy sổ sách Tần U Tố dâng lên trình cho hoàng thượng.

Hoàng đế rũ đôi mắt xuống, hơi lẩm nhẩm vài trang, nhìn một bút khoản trên sổ sách, khí thế quanh thân phát ra càng áp bách nhân tâm.

Chu Hoài khó khăn nuốt hớp nước bọt, chỉ cảm thấy hàn ý quanh thân càng ngày càng đậm, chỉ có thể vô lực phản bác: “Hoàng thượng, vi thần là thuần khiết. . .”

Trong sát na sổ sách được lấy ra, hắn biết con đường làm quan của mình hơn phân nửa là xong rồi.

Bookwaves.com.vn

Mục Trần Tiêu chuyển động xe lăn đi tới trước đại điện: “Hoàng thượng, ở trong khu vực săn bắn hại hứa cô nãi nãi và Đào tiểu thư đồng lõa Ngọc Xuân đã cung khai, lời khai ở đây, thỉnh hoàng thượng ngự lãm. Ngọc Xuân thừa nhận, người sai sử nàng chính là dư nghiệt tiền triều, trong đó, nàng biết dư nghiệt tiền triều ở trong kinh thành có quan lớn chiếu ứng, nhưng cụ thể là ai, nàng không rõ ràng lắm, chỉ là nghe lệnh hành sự.”

Nhãn thần của Chu Hoài theo bản năng tìm kiếm Thẩm Thanh, Ngọc Xuân là người của Vu thị, lúc này nếu như Thẩm Thanh không đứng ra giúp hắn, không sợ hắn trực tiếp chấn động cho Vu thị rớt xuống sao?

Đến lúc đó, Chu gia rơi không được chỗ tốt, Thẩm gia cũng không có khả năng chỉ lo thân mình.

Thần sắc của Thẩm Thanh đạm nhiên, yên lặng ngồi ở chỗ ngồi của mình, không bị loạn trên đại điện quấy nhiễu chút nào.

Tâm tư của Chu Hoài trong một sát na liền trầm xuống, đều là tại triều đường nắm quyền thế trong tay, nhìn dáng dấp bây giờ của Thẩm Thanh, liền biết hắn không muốn giao du với kẻ xấu, lại không biết ở lúc gặp rủi ro chi đưa tay tương trợ.

Chu Hoài vội vã ổn ổn tâm tư: “Hoàng thượng, sơ sẩy trên khu vực săn bắn, vi thần nguyện ý nhận tội, nhưng là chuyện đã xảy ra trong Kinh Châu thành, cùng với tội cấu kết với dư nghiệt tiền triều, vi thần là trăm triệu lần không có lá gan như vậy, còn xin Hoàng thượng minh xét.”

Hoàng đế trầm mặc, đường nhìn lạnh lùng nhìn Chu Hoài, dưới các thần tử càng ngưng thần bính tức, một chút thanh âm cũng không dám phát ra ngoài.

Một lát sau, đế vương rốt cục mở miệng, hắn ném sổ sách trong tay vào bên đầu gối của Chu Hoài: “Nhân chứng, vật chứng đầy đủ hết, ngươi đến bây giờ còn không chịu nhận sai, trẫm thực sự nhìn lầm ngươi.”

Bookwaves.com.vn

Dương Dần lãnh cười nói: “Hoàng thượng, người nhìn trúng vị Chu đại nhân này, lại rất trung thành với dư nghiệt tiền triều, hắn làm sao có thể nhận sai được? Hắn thà rằng sát hại mấy vạn bách tính Kinh Châu thành, giúp đỡ dư nghiệt tiền triều xây dựng thanh thế, cũng không chịu dâng một chút trung thành với hoàng thượng đã cho hắn quyền thế và địa vị cao, từ phía trên này còn nhìn không ra hắn trung tâm với tiền triều nhật nguyệt chứng giám sao?”

“Dương Dần, ngươi bớt ở chỗ này bàn lộng thị phi, đảo loạn hắc bạch, chuyện đã xảy ra với dư nghiệt tiền triều, vì sao ngươi rõ ràng như vậy, lẽ nào ngươi sạch sẽ sao?”

“Ta không sạch sẽ, nhưng ít ra ta sẽ thừa nhận, mà không phải giống như ngươi vậy, làm con rùa đen rúc đầu! Chu Hoài, ta cực kỳ bội phục ngươi, vì giúp dư nghiệt tiền triều để hoàng thượng mang danh tiếng bất nhân, ngươi đến trong cung đều dám động thủ, phần gan dạ sáng suốt này thật là không phải người bình thường có được.”

Hứa Vân Noãn quỳ trên mặt đất, thần sắc phá lệ tiều tụy: “Hoàng thượng, có một việc, dân nữ muốn bẩm báo với người.”

“Chuyện gì?”

“Hoàng thượng phái người thanh tra hậu cung một chút đi.”

Chu phi chặt chẽ nhìn chằm chằm Hứa Vân Noãn, ngữ khí phá lệ bén nhọn: “Hứa Vân Noãn, hoàng thượng đối đãi với ngươi đặc thù một chút, chẳng lẽ ngươi đã quên thân phận của mình, ngươi có tư cách gì kiến nghị hoàng thượng thanh tra hậu cung?”

“Dân nữ không có tư cách, thế nhưng chuyện an nguy của hoàng thượng liên quan đến giang sơn xã tắc Đại An triều, làm sao cẩn thận hơn nữa đều không quá đáng. Hai ngày này, trong chén thuốc dân nữ uống xong, ngẫu nhiên liền sẽ phát hiện trong chén thuốc sinh ra vài thứ, đồ tổn hại với thân thể của con người cũng không phải lớn, chỉ là sau khi uống vào sẽ để kẻ khác tâm phiền khí táo, dễ nổi giận, trong khoảng thời gian ngắn không hiệu quả gì, nhưng nếu thời gian lâu dài, người khoẻ mạnh hơn nữa cũng không chịu đựng được.”

“Bên trong chén thuốc ngươi uống có cái gì?”

“Vâng, hoàng thượng biết, dân nữ cũng hiểu y thuật, thứ trong chén thuốc tăng thêm không nhiều lắm, sau khi dân nữ uống vào mới phát hiện cảm giác không thích hợp. Dân nữ uống xong vật gì cũng không quá biết, nhưng hoàng thượng trước đó đã hạ ý chỉ, để thái y viện cẩn thận chiếu cố dân nữ, các thái y của thái y viện tất nhiên sẽ cực kỳ tỉ mỉ, nhưng chén thuốc vẫn xảy ra vấn đề. . . Dân nữ không khỏi suy nghĩ nhiều hai phần, vạn nhất nếu có người tâm hoài bất quỹ, uy hiếp an nguy long thể thì sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui