Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 334: CHU GIA KHÔNG CÓ MỘT NGƯỜI TỐT


Dịch giả: Luna Wong


Chu phi khí cấp bại phôi thấp giọng uy hiếp: “Hứa Vân Noãn, ngươi bớt ở chỗ này nói chuyện giật gân!”


“Chu phi nương nương, cũng không phải là dân nữ nói chuyện giật gân. Hoàng cung chính là nhà của hoàng thượng, nhưng ở trong nhà của mình lại có cái gì uy hiếp đến an nguy của chủ nhân, chẳng lẽ không phải nên nghiêm túc tra một chút sao?” Hứa Vân Noãn nói đương nhiên.


Hiền phi ở một bên khẩn trương gật đầu: “Hoàng thượng, Vân Noãn là một người tâm tư tế nị, vấn đề nàng suy tính mặc dù có chút quá mức, thế nhưng cẩn thận một chút, tóm lại là không có sai lầm lớn gì, quay đầu lại trước hết hoàng thượng để cho người sưu Hạo Nguyệt hiên của thần thiếp, sau khi tìm xong, bản thân thần thiếp cũng có thể ở an tâm một ít.”


“Vẫn là hiền phi hiểu chuyện.” Hoàng thượng nhận thấy được thần sắc quan tâm của hiền phi, khuôn mặt vẫn lạnh như băng, thoáng hòa hoãn một chút.


“Hoàng thượng, chuyện này nói nhao nhao ầm ỷ, trong khoảng thời gian ngắn cũng khó có một kết quả, không bằng trước hết giao cho hình bộ điều tra thẩm tra xử lí đi, hôm nay là thọ thần của hoàng thượng, thần thiếp hy vọng hoàng thượng có thể thật vui vẻ.” Hiền phi mở miệng hòa hoãn tràng diện.


“Ra chuyện như vậy, trẫm làm sao còn có thể vui vẻ?”



Hứa Vân Noãn nâng đôi mắt, ánh mắt chân thành tha thiết nhìn phía đế vương cao cao tại thượng: “Hoàng thượng, người là vua của một nước, trông coi ranh giới bát ngát của Đại An triều, còn gánh vác sinh kế của mấy vạn vạn bách tính Đại An triều, ca ca bình thường ở trong phủ cảm khái với ta, từ khi hoàng thượng đăng cơ tới nay, bách tính Đại An triều ngày càng ngày càng an thuận, thực lực của một nước mỗi ngày một cường kiện. Bách tính an cư lạc nghiệp, có ai không tán thưởng hoàng thượng một câu thánh đức minh quân không?”


“Vệ quốc công còn có thể nói với ngươi những thứ này?” Dù cho biết rõ Hứa Vân Noãn nói có nịnh hót, nhưng lúc này nghe vào trong tai như trước cảm thấy có chút uất thiếp, nhất là nhãn thần của Hứa Vân Noãn chân thành, để người không phát hiện được chút dối trá hay gượng ép nào.


“Hoàng thượng cũng biết, dân nữ xây dựng một Tứ Quý các, trong ngày thường tiếp xúc được rất nhiều bách tính, không chỉ có ca ca ta cảm động và nhớ nhung nhân từ thánh đức của hoàng thượng, ngay cả bách tính phổ thông, trước khi mua thức ăn cũng sẽ niệm một câu, may có hoàng thượng, mới có thái bình thịnh thế lúc này. Hoàng thượng lấy lòng nhân ái trị thiên hạ, dùng người thì không nghi ngờ người, đây rõ ràng là phẩm chất của hiền đức quốc chủ, nhưng ai có thể nghĩ tới, Chu Hoài âm hiểm giả dối, nghĩ hết biện pháp che mắt hoàng thượng, cũng không phải là lỗi của hoàng thượng, cho nên, vì sao phải bởi vì Chu Hoài mà ảnh hưởng tâm tình của người chứ?”


Hứa Vân Noãn nói xong, che ngực ho khan hai tiếng.


Hoàng đế phất phất tay: “Thân thể ngươi suy yếu, vừa rồi còn té xỉu, đứng lên quay về chỗ ngồi của mình ngồi một chút đi, miễn cho xảy ra chuyện gì nữa.”


“Đa tạ hoàng thượng.”


Lòng của Mục Trần Tiêu vẫn treo lên buông lỏng rất nhiều, dùng ánh mắt nhìn Hứa Vân Noãn được đỡ quay về chỗ ngồi của mình, lúc này mới thu liễm tâm thần: “Hoàng thượng, cô nãi nãi nói không sai, là Chu Hoài am hiểu ngụy trang, âm hiểm giả dối, cũng không phải là khuyết điểm của vị quân chủ như người, dù cho chuyện này lan truyền đến trước mặt người trong thiên hạ, bách tính cũng sẽ lý giải trong lòng người tồn nhân nghĩa.”



Thần sắc của hoàng đế hơi chút hòa hoãn, ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người Chu Hoài: “Tạm thời nhốt Chu Hoài vào hình bộ đại lao. . .”


Bookwaves.com.vn

“Hoàng thượng!” Chu Hoài hô to oan uổng, “Hoàng thượng, vi thần là oan uổng, vi thần chưa từng làm việc này.”


Đoan vương lạnh giọng hỏi: “Chu đại nhân, trong tay phụ hoàng có thư ngươi đích thân viết, ghi chép chuyện đã xảy ra trong Kinh Châu thành, ngươi cũng đừng nghĩ chống chế. Ngươi cứ kêu oan, chẳng lẽ bạc ngươi tham ô không có đưa đến trong tay của dư nghiệt tiền triều, mà là đưa đến bên trong phủ của những người khác?”


Một con mắt thờ ơ lạnh nhạt của tam hoàng tử hơi mở, ánh mắt thanh lãnh nhìn về phía Chu Hoài.


Chu Hoài chợt mím môi, phẫn hận trong ánh mắt đặc hơn trước nay chưa có: “Vi thần nguyện ý bị giam vào hình bộ đại lao, những chuyện kia không phải vi thần làm, tin tưởng hoàng thượng nhất định sẽ cho ta một công đạo.”


Chu Hoài bị hộ vệ cho dẫn theo xuống phía dưới.



Trên đại điện, không khí náo nhiệt lại là không còn.


Hiền phi nhìn về phía Chu phi quỳ trên mặt đất: “Chu phi muội muội, thái y đã nói, đóa phù dung hoa trên đầu ngươi eo thời gian lâu dài không tốt cho thân thể, nếu lúc này đã suy tàn, như vậy vẫn là lấy xuống đi.”


Chu phi cũng rắn rùng mình, vội vàng ngẩng đầu ngắm nhìn hoàng thượng, trong con mắt tràn đầy hi vọng: “Hoàng thượng, thần thiếp vào cung nhiều năm, vẫn căng căng nghiệp nghiệp hầu hạ hoàng thượng, chuyện đã xảy ra trong Chu gia, thần thiếp hết thảy không biết, đóa phù dung hoa kia càng không biết vì sao có phấn y mễ hoa . . . Thỉnh hoàng thượng và hiền phi tỷ tỷ tra cho rõ.”


Bookwaves.com.vn

Hoàng thượng nhìn về phía phù dung hoa đã héo rũ trong tóc Chu phi kia, tức giận trong mắt càng đặc hơn: “Dùng hết thủ đoạn lăn qua lăn lại lăn ra điềm lành, trẫm cũng không có phúc khí tiêu thụ. Trẫm tín nhiệm Chu Hoài, nhưng hắn lại phụ trọng thác của trẫm đối với hắn, hôm nay nghĩ đến, ca ca của ngươi Chu Chí hành sự hiêu trương bạt hỗ, sớm đã thành phụ kỳ vọng của trẫm đối với hắn, hôm nay Chu Hoài lại rắp tâm hại người, về phần ngươi. . . Trẫm thật đúng là nhận không ra nước mắt của ngươi có mấy phần thật mấy phần giả.”


Chu Chí và Chu Hoài liên tiếp gặp chuyện không may, đã để hoàng thượng không có chút hảo cảm nào với người Chu gia.


Hứa Vân Noãn từ từ quỳ thẳng người, quay Chu phi đưa tay ra.


Chu phi theo bản năng tránh ra, một tay hất cánh tay của Hứa Vân Noãn: “Ngươi muốn làm gì?”


Thần sắc của Hứa Vân Noãn bình tĩnh: “Chu phi nương nương, hoàng thượng mới vừa lên tiếng, bảo người lấy đóa phù dung hoa xuống.”



Trong lòng Chu phi sợ hãi đến cực điểm, lúc tháo phù dung hoa xuống, ngón tay đều run khắc chế không nổi, trực tiếp ném đóa hoa khô bại xuống đất.


Hứa Vân Noãn khom người xuống, nhất nhất nhặt đóa hoa cùng với cánh hoa rơi xuống quanh thân lên, sau đó đứng dậy bỏ nó vào trong đống rễ của chậu thanh tùng, lấy tay gảy chút thổ nhưỡng, chôn đóa hoa:


“Lạc hồng há thị vô tình vật, hóa tác xuân nê canh hộ hoa. Gia gia của ta đã từng dạy, mặc kệ vật này là tốt là xấu, kỳ thực đều có thể phát tác dụng của nó. Trên đóa hoa này chứa phấn y mễ hoa, nhìn là thứ hại nhân, nhưng nếu chôn nó xuống, tất nhiên có thể để cho chậu thanh tùng này sinh trưởng càng thêm xanh biếc ý dạt dào.”


Tâm tư của hiền phi khẽ động, lập tức tiến lên quỳ gối trước mặt hoàng thượng: “Hoàng thượng, chuyện đám người Chu Hoài làm, tựa như phù dung hoa bị rắc y mễ hoa, mặc dù kẻ khác không thể tha thứ, nhưng chỉ phải triệt để giải quyết nó, có thể để nhân đức của hoàng thượng càng thêm không gì phá nổi. Người không phải thánh hiền, thục năng vô quá, hoàng thượng quản lý Đại An triều lớn như vậy, thế nào cũng không thể nhất nhất nhìn thấu nhân tâm. Hôm nay hoàng thượng dĩ thế lôi đình, trừ đi cặn bã trong triều, giải tội trầm oan cho quan viên bị oan uổng, ai có thể nói cử động này của hoàng thượng không phải nhân thiện đến cực điểm chứ?”


Triều thần bên dưới đều lên tiếng phụ họa: “Hiền phi nương nương nói rất đúng.”


“Hoàng thượng thánh đức tài đức sáng suốt, chính là thiên cổ minh quân.”


“Bách tính Kinh Châu thành biết Bùi đại nhân trước đây bọn họ tín nhiệm cũng không có làm ra chuyện cô phụ bọn họ, trong lòng nhất định cực kỳ vui mừng.”


“Thỉnh hoàng thượng phái người mau chóng điều tra rõ án này, có lương tri công thần không nên bị mai một.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận