Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 336: CÓ NGƯƠI, TRỜI CÀNG SÁNG


Dịch giả: Luna Wong


Hiền phi lo lắng như cũ, hỏi Nguyệt Thụ: “Đúng rồi, tính tình của Mộ Vũ và Hàn Yên bên người Vân Noãn thế nào?”


“Hồi bẩm nương nương, tính tình của Mộ Vũ và Hàn Yên ngược lại không tệ, chỉ là xuất thân của hai người tương đối thấp, trước không có được giáo dục cái gì, nên tâm trí các loại còn thiếu sót chút, bất quá hai người đều là hiếu học, những ngày qua nô tỳ dạy các nàng rất nhiều thứ, chỉ cần các nàng nhớ ở trong lòng, sau này đa đa thiểu thiểu đều có thể đủ giúp đỡ chút cho Hứa cô nương.”


“Phẩm tính không thành vấn đề sao?”


“Hai người đều cực kỳ trung tâm với Hứa cô nương và Mục gia.”


“Như vậy là tốt rồi, cùng lắm thì sau này lại phái một ma ma có bản lĩnh đến bên người Vân Noãn.”


“Nương nương tự định giá chu toàn.”


Ngày thứ hai, Hứa Vân Noãn rất sớm liền tỉnh lại.


Mộ Vũ và Hàn Yên động tác cẩn thận cẩn thận hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.


“Hàn Yên, hiền phi nương nương từng nói, sáng sớm hôm nay, ca ca và Trần Tiêu sẽ đón ta xuất cung chứ?”


“Vâng, hiền phi nương nương nói như vậy, tiểu thư không kịp đợi muốn đi ra ngoài sao?”



“Ở trong cung hơn nửa tháng, trong lòng ta thật sự là quải niệm ca ca và Trần Tiêu.”


“Tiểu thư chịu nhịn tính tình chờ một lát nữa, lão thái gia và công tử cũng tưởng niệm tiểu thư, nhất định không có chút đình lại nào.”


Vừa đợi liền đợi hơn một canh giờ, Hứa Vân Noãn đều có chút nhịn không được nôn nóng muốn xuống giường đi khắp nơi.


Hiền phi tiến đến, liền thấy nàng nhìn cửa đại điện, dáng dấp trông mòn con mắt, không khỏi nở nụ cười: “Đây là thế nào? Không biết còn tưởng rằng ngoài cửa có người tặng vàng cho ngươi đó.”


“Vân Noãn gặp qua hiền phi nương nương, để nương nương che cười rồi.”


“Biết ngươi nhớ nhà, vừa rồi hoàng thượng để người truyền lời, nói là để bổn cung giúp ngươi thu thập một chút đồ, lúc này Vệ quốc công và Mục tướng quân đã ở bên ngoài cửa cung chờ.”


Nhãn thần của Hứa Vân Noãn chợt sáng lên: “Không dám làm phiền hiền phi nương nương, đồ đêm qua liền thu thập không sai biệt lắm.”


Hiền phi bị nàng chọc cho cười: “Ngươi nha, có đôi khi trầm ổn đại khí, có đôi khi lại hoạt bát bướng bỉnh, rốt cuộc vẫn là một tiểu hài tử, được rồi, nếu đã thu thập xong, vậy thì mang theo đồ xuất cung đi, nhớ kỹ lời bổn cung nói, sau khi ra ngoài điều dưỡng cho tốt, nói cách khác, nếu để cho bổn cung biết ngươi lại không nghe lời, liền đón ngươi cung tự mình nhìn chằm chằm.”


“Vâng, Vân Noãn nhất định nghe lời của hiền phi nương nương.”


Hứa Vân Noãn thu thập xong đồ, ngồi kiệu mềm, một đường đi tới cửa cung, xuống cỗ kiệu, cước bộ liền không tự chủ được trở nên cấp thiết.


Cửa cung, Mục Trần Tiêu và Mục Thiên Trù chờ ở một bên, nhìn thấy cung cửa mở ra, Hứa Vân Noãn cười rực rỡ, không tự chủ được khóe môi giương lên theo.


“Cô nãi nãi!”



Hứa Vân Noãn bước nhanh đi ra: “Gặp qua ca ca.”


“Tốt, không có việc gì là tốt rồi.” Thần sắc của Mục Thiên Trù hơi có chút kích động, “Mau lên xe ngựa, đừng ở chỗ này thổi gió, quay đầu lại không thoải mái nữa.”


Bookwaves.com.vn

Hứa Vân Noãn gật đầu, ánh mắt nhìn phía Mục Trần Tiêu, đáy mắt tràn đầy tình cảm ấm áp, so với ánh dương quang chân trời còn chói mắt hơn: “Tôn nhi.”


“Cô nãi nãi.” Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng nháy mắt, trong sát na cảm thấy khắp thiên đều sáng lên.


“Được, sau khi hồi phủ chúng ta từ từ trò chuyện.” Hứa Vân Noãn cười đến híp mắt lại, hai tròng mắt cong cong coi như trăng khuyết vậy.


“Ân.”


Hứa Vân Noãn và Mộ Vũ, Hàn Yên đơn độc một chiếc xe ngựa, từ từ đi về Mục gia.


Biết được hôm nay Hứa Vân Noãn sẽ xuất cung, trên dưới Mục gia vừa cẩn thận quét dọn một lần, thậm chí ngay cả rau xanh Hứa Vân Noãn trồng, đều được người thừa dịp sáng sớm, dùng nước giếng tỉ mỉ rửa phiến lá, hôm nay nhìn chút bụi cũng không có, xanh biếc, phá lệ đẹp mắt.


Hứa Vân Noãn xuống xe ngựa đi vào trong phủ, đám người Chu quản gia vội vã nâng kiệu mềm tới, muốn dùng cỗ kiệu nâng nàng, Hứa Vân Noãn trực tiếp cự tuyệt:

“Chu quản gia, nếu ngươi thực sự lo lắng ta đi một mình, vậy liền lấy xe lăn Trần Tiêu không cần tới đi, vẫn là ngồi ở xe lăn thoải mái, còn nữa, trước ta từng luyện qua, kỹ thuật lăn xe lăn cực kỳ tốt.”


Ở trong phủ mình ngồi kiệu mềm, luôn cảm thất rất kỳ quái.



Chu quản gia không lay chuyển được Hứa Vân Noãn, chỉ có thể để người mang xe lăn qua đây, Hứa Vân Noãn ngồi lên cũng không cần người khác hỗ trợ, bản thân cô lỗ lỗ liền đi tới trước mặt của Mục Trần Tiêu: “Tôn nhi, hôm nay hai chúng ta giống nhau rồi.”


“Cô nãi nãi có cảm thấy không tiện không?”


“Làm sao có chứ? Còn nữa, nếu không tiện nói, ta còn có thể gọi ngươi a.”


“Ta đây cùng ở phía sau cô nãi nãi thiếp thân bảo hộ.”


“Oa, đường đường Mục tướng quân, lại trở thành người hầu của ta, đây nếu lan truyền ra ngoài, không biết có bao nhiêu người sẽ ngưỡng mộ ta.”


Bookwaves.com.vn

“Nơi nào sẽ có người ngưỡng mộ?”


“Thế nào cũng không có? Ta nói có là có!”


“Vậy nghe cô nãi nãi.” Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng cong khóe môi.


Hứa Vân Noãn nhất thời tươi cười rạng rỡ, nàng hít một hơi thật sâu, từ từ duỗi người, chỉ cảm thấy cả người cả vật thể thư sướng: “Vẫn là trong nhà mình tự tại nhất.”


“Cô nãi nãi muốn về viện tử của mình nghỉ ngơi một chút không?”


Hứa Vân Noãn liền vội vàng lắc đầu: “Ta muốn xem Đại Ngưu và Nhị Hắc một cái trước, đoạn thời gian này ta không ở, hai chúng nó ở trong phủ lăn qua lăn lại hỏng rồi đi?”


Vừa dứt lời, một bóng đen giống như liệp báo liền vọt tới.


Trong lòng Mục Trần Tiêu căng thẳng, vội vã lên tiếng quát bảo ngưng lại: “Nhị Hắc!”


Cô nãi nãi trên người còn bị thương đó, không cho phép Nhị Hắc làm ầm ĩ.



Nhị Hắc ngừng lại ở bên chân của Hứa Vân Noãn, động tác vô cùng thân thiết cọ đầu gối của nàng, còn phải bớt thời giờ quay đầu lại nhãn liếc mắt nhìn Mục Trần Tiêu, tựa hồ là đang cười nhạo hắn xen vào việc của người khác.


Mục Trần Tiêu cũng không giận, chỉ cần Nhị Hắc không có thương tổn cô nãi nãi, hắn cũng lười xuất thủ tính toán.


Không bao lâu, tiếng bò rống của Đại Ngưu vang lên nó cũng chạy tới, hai sủng vật vây quanh Hứa Vân Noãn, chọc cho Hứa Vân Noãn cười không ngừng.


Thật vất vả mới trấn an được hai sủng vật, Hứa Vân Noãn cười đến gương mặt đều có chút chua, nhịn không được giơ tay lên xoa xoa, trên sắc mặt tái nhợt nhất thời sinh ra vài phần hồng nhuận.


Đang muốn cùng Mục Trần Tiêu an tĩnh nói một chút chuyện, Mộ Vũ liền bước nhanh tới: “Hồi bẩm cô nãi nãi, công tử, Hàn phu nhân và Đào tiểu thư tới, lúc này đang ở bên ngoài.”


“Mau mời các nàng đến phòng khách, ta và Trần Tiêu đi qua ngay.”


“Vâng.”


Hứa Vân Noãn nhìn phía Mục Trần Tiêu: “Tôn nhi, chờ một hồi rồi chúng ta nói chuyện, hiện tại tiên đi xem Hàn phu nhân và Bảo nhi muội muội đi?”


“Được.”


Trong lòng Đào Bảo Nhi lo lắng không ngừng, nếu như không phải Hàn phu nhân nắm tay nàng, lúc này chỉ sợ sớm đã chạy tới cửa chờ Hứa Vân Noãn.


“Hứa tỷ tỷ.”


Gặp được Hứa Vân Noãn, tâm tình của Đào Bảo Nhi kích động cực kỳ, trực tiếp bỏ qua tay của mẫu thân nhà mình, chạy tới trước mặt của Hứa Vân Noãn, ngồi xổm xuống cầm ống tay áo của nàng, đến khí tức thanh lãnh chung quanh Mục Trần Tiêu cũng không sợ.


“Vân Noãn, thân thể của ngươi tĩnh dưỡng thế nào rồi? Biết ngươi ở trong cung xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta ở bên ngoài lại giúp không được gì, trong lòng vẫn hổ thẹn vạn phần.” Hàn phu nhân hổ thẹn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận