CHƯƠNG 338: THẠCH TÍN THÊM ĐƯỜNG, UY LỰC SIÊU CƯỜNG!
Dịch giả: Luna Wong
Hứa Vân Noãn nhìn thấy dáng dấp khó chịu của Mục Trần Tiêu, nhất thời rất tự trách: “Sớm biết thế sẽ không nói với ngươi những thứ này, vốn là chút chuyện này còn chưa định, ngươi cũng không nên bởi vậy mà suy nghĩ nhiều.”
Mục Trần Tiêu biết mình khuyên không được, chỉ có thể miễn cưỡng ổn định lại tâm thần: “Cô nãi nãi nghỉ ngơi, chờ chút nữa Ôn đại phu chắc sẽ chạy tới, để hắn giúp ngươi xem ngươi một chút, trong cơ thể có lưu lại tai hoạ ngầm gì không.”
“Được.”
Quả nhiên, không đợi bao lâu, Ôn Như Xuân mang theo dược tương đi đến, nhìn thấy Hứa Vân Noãn liền lạnh mặt, âm dương quái khí nói rằng: “Hứa cô nãi nãi của chúng ta ở trong cung chơi có cao hứng không?”
Hứa Vân Noãn vội vã mang tiếu ý thảo hảo: “Sư bá, nếu người gọi ta là Hứa cô nãi nãi, vậy coi như sai bối phận, mà còn kém rất nhiều nữa.”
“Bớt cợt nhả với ta, trước khi vào cung ngươi đáp ứng ta thế nào, trong nháy mắt liền ném những lời đó ra sau đầu.”
“Sư bá, tam gia gia ta đã nói, làm sư phụ, sư bá, trong ngày thường không có tạc dụng gì, thời điểm mấu chốt đều là dùng tới thu thập chiến trường, sư bá nhất định sẽ không trách ta, đúng hay không?”
Nghe được Hứa Vân Noãn nói hắn là để thu thập chiến trường, Ôn Như Xuân suýt nữa giận đến nổ tung tại chỗ: “Ta đã biết, Hứa Ích cho tới bây giờ đều là bướng bỉnh nghịch ngợm, hắn trực tiếp dạy hư ngươi rồi! Chờ ta trở về liền lên hai nén nhang cho hắn, nhất định phải chửi mắng hắn một trận. Một tiểu cô nương thật tốt, dĩ nhiên dạy cho tính tình đều sai lệch, nếu hắn không biết dạy, trực tiếp cho ta không tốt sao?”
Trong ánh mắt Hứa Vân Noãn tràn đầy tiếu ý: “Không phải như vậy sao? Ta cũng biết tam gia gia đều dạy ta sai lệch rồi.”
“Ngươi cũng biết là lệch, vậy còn không nhanh chóng thẳng lại?”
“Sư bá ngươi cũng biết, tập quán này dưỡng thành dễ sửa đổi khó, đây không phải trong khoảng thời gian ngắn khó có thể sữa đúng sao? Không bằng sư bá tha thứ cho ta lần này, sau này ta cũng không dám nữa.”
“Nguyên lai ngươi nói tới nói lui, chính là vì để ta không tính toán với ngươi.”
“Ta không phải là vì bản thân, ta là lo lắng sư bá sẽ ở bởi vì ta mà chọc giận thân thể, như vậy Đại An triều chúng ta chẳng phải là thiếu một danh y vị khó lường sao?”
“Ngươi nha, chỉ biết ở chỗ này càn quấy, một bụng ngụy biện, nhưng không biết chiếu cố bản thân thật tố.”
“Tam gia gia cũng thường nói như vậy ta, khi đó ta nói bởi vì có ba vị gia gia làm chỗ dựa vững chắc, cho nên có thể tùy hứng, gây họa có đại gia gia, trêu chọc người đánh không lại có nhị gia gia, nếu là không cẩn thận trúng độc, hư hại thân thể, cũng có tam gia gia. Nên ta vẫn không sợ hãi, ba vị gia gia trước sau mất rồi, ta học được chiếu cố bản thân, ở trong rừng núi cũng sống bình yên không lo. Ta cho rằng, bản thân vẫn nhu thuận hiểu chuyện như vậy, không nghĩ tới tới kinh đô, có ca ca và Trần Tiêu, hôm nay vừa tìm được sư bá, ta lại có thể tùy tính giống như trước đây vậy.”
Trong mắt Hứa Vân Noãn mang theo tiếu ý, rực rỡ như là có thể nở ra một đóa hoa.
Nhưng là nhìn dáng tươi cười như thế, trong mắt Ôn Như Xuân và Mục Trần Tiêu, lại không rõ để trong lòng bọn họ chua xót khổ sở không ngớt.
“Được, sư bá không tức giận, ngươi đã xem ta thành núi để dựa vào, như vậy sư bá coi như là dùng hết toàn thân, cũng nhất định phải điều dưỡng thân thể của ngươi kiện kiện khang khang.”
Một nữ oa oa kiều tiếu như vậy, làm sao nữ để cho nàng lại không hiểu chuyện tự chiếu cố bản thân được chứ? Nàng nên khoái khoái lạc lạc, không buồn không lo tùy hứng mới tốt.
“Đa tạ sư bá.”
Hứa Vân Noãn thừa dịp Ôn Như Xuân rũ mâu bắt mạch, quay Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng le lưỡi, dáng dấp đẹp đẽ khả ái.
Mục Trần Tiêu nao nao, lập tức chậm rãi cười: Cô nãi nãi nhà mình là nhìn thế nào thì khả ái thế đó.
Ôn Như Xuân cẩn thận chẩn xong mạch cho Hứa Vân Noãn, thần sắc hơi có chút ngưng trọng: “Ngươi thực sự thích làm càn, chỉ bộ dáng này của ngươi, có thêm chín cái mạng cũng không đủ cho ngươi chơi đùa.”
Bookwaves.com.vn
“Có sư bá, ta há chỉ là chín cái mạng, ta là vô địch!” Hứa Vân Noãn thẳng người, dáng dấp vênh váo tận trời.
Ôn Như Xuân giơ tay lên, gập ngón trỏ bắn một cái: “Còn hồ đồ nữa, một chén thạch tín đổ cho ngươi uống!”
“Vậy sư bá nhớ kỹ thêm chút đường cho ta, thạch tín thêm đường, uy lực siêu cường!” Hai tay Hứa Vân Noãn che ót, hơi phồng má, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Ngươi. . . Ngươi lại hồ đồ, lúc nào tức chết sư bá ngươi rồi, liền ném Hồi Xuân đường cho ngươi, để ngươi cả ngày bận đến chân không chạm đất! Nhìn ngươi có còn tinh lực hồ đồ hay không?”
“Nếu sư bá tức chết rồi, ta cũng đổ cho ngươi một chén thạch tín thêm đường, đáng tin sau một khắc sư bá sẽ hoạt bính loạn khiêu.”
“Hừ, ” Ôn Như Xuân trừng mắt Hứa Vân Noãn một cái, “Kế tiếp ai cũng không cho gặp, lão lão thật thật ở trong phủ tĩnh dưỡng cho ta, nếu là lại để cho ta biết ngươi hồ đồ, sư bá ngươi để ngươi biết một chút về uy lực đánh lòng bàn tay.”
“Đã biết.” Hứa Vân Noãn khéo léo nháy mắt trả lời.
“Hừ.” Ôn Như Xuân lúc này mới hài lòng xuống phía dưới nhìn chằm chằm người nấu thuốc.
Nghe được thanh âm của cửa phòng đóng lại, nhu thuận nằm ở trên giường Hứa Vân Noãn mở ra một con mắt, chống lại thần sắc tự tiếu phi tiếu của Mục Trần Tiêu, Hứa Vân Noãn hắc hắc ngồi dậy: “Sư bá quá biết lải nhải, quá dọa người.”
Bookwaves.com.vn
Đường nhìn của Mục Trần Tiêu rơi vào mi tâm của Hứa Vân Noãn, giơ tay lên lai nhẹ nhàng lau qua mi tâm của nàng: “Đau không?”
Hứa Vân Noãn sững sờ ở tại chỗ, đầu ngón tay khẽ lau qua mi tâm giống như lông chim khẽ vuốt, mang theo hơi ấm, hơi ngứa, để lòng của nàng đều theo không tranh khí nhảy lên rất nhanh.
“Không. . . Không đau.” Hứa Vân Noãn vội vã giơ tay lên xoa xoa mi tâm, muốn xoa đi dị dạng Mục Trần Tiêu mang tới, “Sư bá cực thương ta, hắn luyến tiếc dùng sức.”
“Ân.” Mục Trần Tiêu thu ngón tay về, chỉ cảm thấy đầu ngón tay trận trận nóng hổi, nhiệt ý vẫn vọt tới đáy lòng, cả trái tim đều theo run rẩy, để hắn nhịn không được nuốt xuống hớp nước bọt, “Vậy. . . Vậy cô nãi nãi nghỉ ngơi, một lát nữa ta trở lại thăm ngươi.”
“. . . Được.”
Đợi được Mục Trần Tiêu cũng ly khai, Hứa Vân Noãn nằm ở trên giường, nhịn không được kéo chăn đắp lên hai mắt của mình: “Bản thân vừa rồi là thế nào? Chẳng lẽ lúc này đây thực sự để thân thể của chính mình lăn qua lăn lại ra mao bệnh gì rồi?”
Nàng nghĩ, nghĩ, liền không tự chủ được ngủ mất, trung gian bị Mộ Vũ và Hàn Yên đánh thức uống thuốc, như trước mơ mơ màng màng, uống xong lại nằm ở trên giường ngủ tiếp.
“Ngô. . .”
“Tiểu thư, người tỉnh?”
Hứa Vân Noãn vừa mở mắt, Hàn Yên liền vội vàng tiến lên nhẹ giọng nói.
“Ngủ một giấc thật ngon, hình như ngủ cực lâu, hiện tại giờ gì?”
“Hồi bẩm tiểu thư, đã là giờ Tuất canh ba, tiểu thư trên cơ bản ngủ cả ngày.”
Hứa Vân Noãn ngồi dậy, đầu như cũ có chút mơ hồ: “Thảo nào toàn thân đều cảm thấy lười biếng.”
“Tiểu thư đã đói bụng chưa? Thấy người ngủ say sưa, Ôn đại phu phân phó không cho nô tỳ gọi người, nên cả ngày người chưa từng ăn vật gì.”
“Bên trong chén thuốc bỏ thêm không ít dược liệu bổ thân thể, lúc này ngược lại cũng không cảm thấy đói.”
Hứa Vân Noãn từ khước buồn ngủ, phát hiện nhãn thần của Hàn Yên luôn luôn thỉnh thoảng đảo qua cửa: “Hàn Yên, ngươi làm sao vậy?”
“A? Nô tỳ không có việc gì.”
Hứa Vân Noãn nhíu nhíu mày: “Có phải ngươi có chuyện gì gạt ta hay không?”
“Không có, nô tỳ làm sao dám giấu diếm tiểu thư được?” Hàn Yên cười, thần sắc lại có vẻ cực chột dạ.
“Còn nói không có, trong con mắt sáng loáng của ngươi đã viết có việc mà.”
“Tiểu thư. . .” Hàn Yên mím môi, không biết nên nói với Hứa Vân Noãn như thế nào.
“Ngủ thời gian dài như vậy, vừa lúc lúc này có tinh thần, ta đi ra bên ngoài một chút.”