Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 339: XẤU HỔ RỒI


Dịch giả: Luna Wong


“Tiểu thư. . .” Hàn Yên vội vã ngăn cản, “Người bây giờ vẫn nên lấy tĩnh dưỡng làm việc chính.”


Hàn Yên càng ngăn không cho, hiếu kỳ trong lòng Hứa Vân Noãn lại càng nồng: “Không cho phép ngươi lên tiếng, không thôi ta sẽ phải tức giận.”


Hứa Vân Noãn phủ thêm ngoại y, mang hài vào trực tiếp đi ra phía ngoài.


Hàn Yên lo lắng trong lòng, cũng không dám chọc nàng tức giận, chỉ có thể giẫm chân ở hai bên trái phải.


Đẩy cửa phòng ra, một mắt Hứa Vân Noãn liền thấy được Mục Trần Tiêu an tĩnh chờ ở giữa sân.


“Tôn nhi. . .”


Mục Trần Tiêu đang nhìn cửa phòng xuất thần, thấy Hứa Vân Noãn đi ra, vội vã phục hồi lại tinh thần, đáy mắt nhanh chóng hiện lên một tia bối rối không dễ phát giác: “Sao cô nãi nãi lại ra ngoài? Ta vừa tới, đang muốn vào xem ngươi đã tỉnh chưa.”


Hứa Vân Noãn đi ra cửa phòng, khom lưng cầm tay của Mục Trần Tiêu, trong ánh mắt sinh ra một tia giận dữ: “Một thân khí lạnh của ngươi, giống mới vừa tới sao?”


Mục Trần Tiêu càng phát có chút chân tay luống cuống: “Thật chỉ là vừa tới không lâu, lo lắng cô nãi nãi còn đang ngủ, trong lúc nhất thời không dám tiến lên. . .”


“Trên người ngươi đều sắp bị sương làm ướt đẫm, còn nói dối gạt ta?” Hứa Vân Noãn là giận thật, nương ngọn đèn phía sau truyền tới, Mục Trần Tiêu có thể thấy rõ ràng tức giận trên mặt mũi nàng lộ ra ngoài.



Trong lúc nhất thời Mục Trần Tiêu càng có chút bối rối: “Cô nãi nãi, ta. . .”


Hắn không biết nên giải thích thế nào cho hành vi của mình, rất sợ nói nhiều hay nói sai, sẽ chọc cho Hứa Vân Noãn càng thêm tức giận.


Hứa Vân Noãn trực tiếp mở miệng cắt đứt hắn, tràn đầy tức giận nói: “Theo ta vào phòng!”


Mục Trần Tiêu không dám nói nhiều, chuyển động xe lăn, theo Hứa Vân Noãn vào phòng.


Mộ Vũ và Hàn Yên thấy sắc mặt tiểu thư nhà mình khó coi, vội lui xuống, lưu không gian cho nàng và công tử.


Hứa Vân Noãn thẳng tắp nhìn về phía Mục Trần Tiêu: “Cởi ngoại sam ra.”


Mục Trần Tiêu sửng sốt, lập tức trong ánh mắt hiện lên một tia quẫn bách nồng đậm: “Cô nãi nãi, đây không thích hợp. . .”


“Có cái gì không thích hợp, cởi ngoại sam của ngươi ra nhanh lên một chút!”


Hứa Vân Noãn phân phó xong Mục Trần Tiêu, liền tới cửa phân phó Hàn Yên canh giữ ở một bên: “Đi tìm Úc Khoảnh, để hắn mang một thân y phục sạch sẽ qua đây.”


“Vâng.”


Hứa Vân Noãn phân phó xong, Mục Trần Tiêu như cũ không có động tác gì, nàng không khỏi trừng một mắt sang đó, trực tiếp bắt đầu giúp Mục Trần Tiêu cởi quần áo: “Trước đây còn tưởng rằng tôn nhi ngươi nghe lời nhất, hôm nay nhìn không lại không có ai để người phiền lòng như ngươi.”



“Cô nãi nãi. . .” Thanh âm của Mục Trần Tiêu hơi lộ ra gấp, chỉ cảm thấy huyết dịch cả người như là bị người nấu sôi, để quanh người hắn đều nóng hầm hập, gương mặt đều không ngừng được nổi lên trận trận hồng sắc.


Hứa Vân Noãn nhận thấy được dáng dấp quẫn bách của hắn, không khỏi bật cười: “Tôn nhi, ngươi không phải là sẽ xấu hổ chứ?”


Bookwaves.com.vn

“Tự nhiên không có.” Nếu thừa nhận bản thân xấu hổ, chẳng phải là rất mất mặt sao?


“Còn nói không phải, nhìn mặt của ngươi vừa hồng vừa nóng.” Hứa Vân Noãn nói xong, trực tiếp giơ tay lên sờ soạng trên mặt của Mục Trần Tiêu một cái, trong ánh mắt tràn đầy ý bỡn cợt, “Ta là cô nãi nãi của ngươi, chính là trưởng bối, có cái gì để xấu hổ, còn nữa, ta theo tam gia gia vào nam ra bắc làm nghề y, thấy cũng nhiều, đừng nói chỉ là bảo ngươi cởi ngoại sam, chính là cởi trần, ở trong mắt ta cũng không có gì đặc thù.”


Mục Trần Tiêu hơi mím môi, tuy là cô nãi nãi, nhưng giữa bọn họ cũng không quan hệ huyết thống. . .


Thấy Hứa Vân Noãn lại muốn đích thân động thử, Mục Trần Tiêu vội vã mở miệng nói rằng: “Cô nãi nãi, vẫn là để tự ta tới đi.”


Hy vọng Úc Khoảnh có thể mau chóng lấy y sam khô ráo tới, nói cách khác, hắn chỉ sợ là ngay cả lời đều nói không lanh lẹ.


Thấy Mục Trần Tiêu cởi ngoại sam ra, lúc này Hứa Vân Noãn mới hài lòng gật đầu: “Hiện tại có thể thành thật khai báo, ngươi vì sao ở bên ngoài chờ, mà không phải tiến đến gặp ta?”


“Ta thật là lo lắng cho cô nãi nãi.”


“Vậy nếu ta mới vừa rồi như không có tỉnh lại, càng không có đi ra bên ngoài nhìn thấy ngươi, ngươi dự định cứ ở bên ngoài thủ suốt đêm như vậy sao?”



“Ta. . .”


Hứa Vân Noãn hơi mở to hai mắt: “Ta cũng không muốn nghe ngươi nói dối.”


“Ta muốn coi chừng cô nãi nãi, chỉ cần nhìn không thấy ngươi, trong lòng của ta luôn luôn hoảng loạn, cho nên liền nghĩ, thủ ở bên ngoài cũng tốt. . .”


Mục Trần Tiêu nói ra lời trong tim của mình, hắn e sợ cho sơ ý một chút, cô nãi nãi sẽ biến mất như trước vậy.


Hứa Vân Noãn hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nàng không nghĩ tới Mục Trần Tiêu lại thực sự dự định thủ nàng một đêm: “Vậy sau này thì sao? Sau này ngươi cũng mỗi ngày coi chừng sao?”


Bookwaves.com.vn

“Chỉ cần cô nãi nãi không đuổi ta đi, ta mỗi ngày coi chừng ngươi.” Mục Trần Tiêu nắm thật chặt quyền tâm, hắn mím môi thật chặt, e sợ cho Hứa Vân Noãn nghe tiếng tim đập như nổi trống của hắn.


Trong lúc nhất thời trong lòng Hứa Vân Noãn ngũ vị tạp trần, nàng nhớ lại lúc bản thân vừa sống lại: Khi đó, nàng cũng không tin thượng thiện rốt cục nhân từ một hồi với nàng, để cho nàng có cơ hội làm lại lần nữa.


Bởi vậy mỗi đêm đều trằn trọc, hầu như trắng đêm khó ngủ.


Khi đó ba vị gia gia lo lắng đến hỏng, mỗi ngày mỗi đêm cũng sẽ thay phiên ôm nàng, dùng đều tự dùng phương thức an ủi, để cho nàng từ từ có cảm giác chân thực.


Hứa Vân Noãn ngẩng đầu nhìn Mục Trần Tiêu, trong một sát na trong lòng dâng lên ý thức trách nhiệm nặng n: Nàng cũng phải giúp tôn nhi nhà mình khắc phục chướng ngại tâm lý này, bất quá tôn nhi nhà mình lớn như vậy, tự nhiên không có khả năng ôm dụ dỗ, như vậy thì nghĩ biện pháp khác.


Úc Khoảnh cầm y sam qua đây, mang theo vẻ mặt tiếu ý thảo hảo nhìn phía Hàn Yên: “Hàn Yên cô nương, công tử không sao chứ?”


Sao lại phải thay y phục thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a?


“Công tử tự nhiên không có gì.”



“A, không có việc gì là tốt nhất, như vậy xiêm y là. . .”


“Hỏi nhiều như vậy làm gì? Chẳng lẽ còn lo lắng thuần khiết của công tử?”


“Ha ha, cái này cũng không phải lo lắng, ta là sợ công tử làm ra chuyện gì.”


Không phải hắn khoe khoang, tuy rằng chân của công tử nhà mình tàn tật, thế nhưng công phu trên tay hắn lại là luyện ra, đừng nói một tiểu cô nương như cô nãi nãi, chính là hắn cũng không phải đối thủ của công tử.


“Không có việc gì cũng không cần lo lắng lung tung, ta phải đem xiêm y cho tiểu thư.”


Hàn Yên mang theo xiêm y vào cửa, Hứa Vân Noãn mở miệng phân phó: “Hàn Yên, ngươi tìm người hỗ trợ nâng một cái giường đến an trí ở gian ngoài, mấy ngày nay để tôn nhi ngử ở bên ngoài đi.”


Hàn Yên chợt trợn to hai mắt: “Tiểu thư, đây trăm triệu lần không được.”


Mặc kệ nói như thế nào, công tử là một nam tử, ngủ ở một trong phòng với tiểu thư như vậy, lan truyền ra ngoài giống bộ dáng gì?


Mục Trần Tiêu sửng sốt, sau khi phục hồi lại tinh thần cũng liền vội mở miệng cự tuyệt: “Cô nãi nãi, Hàn Yên nói rất đúng, trăm triệu lần không được.”


“Đây có cái gì, nếu ta đã phân phó, vậy cứ dựa theo lời ta nói mà làm. Hàn Yên, mau để người đi dọn giường trước đi, thời gian không còn sớm, sớm mang qua cũng sớm để Trần Tiêu nghỉ ngơi.”


“Tiểu thư. . .” Hàn Yên vẫn đang tâm tồn nghi ngờ.


“Nhanh lên một chút!” Hứa Vân Noãn trợn to hai mắt, “Nếu ngươi còn không nghe lời, ta sẽ tức giận.”


“Nô tỳ đã biết.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận