CHƯƠNG 340: ĐÂY CŨNG KHÔNG TÍNH LÀ ĐẠI SỰ?
Dịch giả: Luna Wong
Vốn có tim của Úc Khoảnh còn chưa an, thấy vẻ mặt Hàn Yên củ kết đi ra, liền vội vàng tiến lên hỏi chuyện: “Hàn Yên cô nương, y phục cho công tử đưa qua chưa?”
“Y phục đưa qua rồi, bất quá trước mắt cô nãi nãi cần một cái giường.”
“Cầm giường làm cái gì? Giường cô nãi nãi ngủ không thoải mái sao?”
“Không phải, cô nãi nãi muốn cho công tử ngủ ở gian ngoài.”
Chân kế tiếp của Úc Khoảnh trượt, thiếu chút nữa trực tiếp ngồi dưới đất: “Đây. . . Có phải có chút không quá thỏa đáng hay không?”
“Ta cũng thấy là không thích hợp, nhưng là cô nãi nãi đã ra lệnh, có thể có biện pháp nào?”
“Vậy Hàn Yên cô nương đi thu thập một cái giường trước đi, hiện tại ta đi bẩm báo lão thái gia.”
“Vậy ngươi mau đi đi, chút nữa tiểu thư sẽ thúc dục.”
“Được.”
Mục Thiên Trù vừa uống xong dược thiện Hứa Vân Noãn để người chuẩn bị, đang muốn lên giường nghỉ ngơi, chỉ thấy Úc Khoảnh vội vội vàng vàng chạy tới: “Hoảng hoảng trương trương, là Trần Tiêu bên kia xảy ra nhiễu loạn gì?”
“Lão thái gia, công tử không có việc gì, là cô nãi nãi. . .”
Mục Thiên Trù mạnh đứng dậy: “Vân Noãn làm sao vậy?”
Nhìn thấy Mục Thiên Trù thoáng cái đổi sắc mặt, Úc Khoảnh vội vã mở miệng giải thích: “Lão thái gia không cần phải gấp, kỳ thực cũng không phải đại sự gì, an toàn của cô nãi nãi không lo, chỉ là cô nãi nãi để người mang cái giường, nói là để công tử ngủ ở gian ngoài phòng nàng.”
Mục Thiên Trù chợt trợn to hai mắt, thiếu chút nữa giơ tay lên nhổ sạch râu mép của mình: “Cái này còn không tính đại sự gì sao?”
Chu quản gia vội vã đỡ cánh tay của Mục Thiên Trù: “Lão thái gia, người cần phải trầm trụ khí.”
“Đây làm sao còn trầm trụ khí được? Trước đây nhìn Trần Tiêu, ta luôn cảm thấy hắn cá tính trầm ổn, chỗ nào cũng tốt, hôm nay nhìn lại, rõ ràng là cực kỳ không vừa mắt! Ta đây mới thả lỏng cho hắn, hắn dĩ nhiên tiến dần từng bước, muốn ngủ trong phòng của Vân Noãn! Roi của lão phu đâu, mau tìm roi cho ta! Ta phải giáo huấn tôn tử bất hiếu này!”
“Lão thái gia, ” Chu quản gia trong lúc nhất thời có chút dở khóc dở cười, “Úc Khoảnh không phải mới vừa nói sao, không phải công tử yêu cầu, là cô nãi nãi để người nâng cái giường.”
Mục Thiên Trù tỉ mỉ nhớ lại một chút, vừa nhìn về phía Úc Khoảnh cơ hồ bị dọa ngốc luôn: “Là Vân Noãn yêu cầu?”
Úc Khoảnh liền vội vàng gật đầu, sợ mình chậm chút, lão thái gia liền muốn cầm roi đi vào quất người: “Ngươi tỉ mỉ nói một chút, đoạn thời gian này, xảy ra chuyện gì?”
Úc Khoảnh hơi có chút chần chờ, lập tức chậm rãi nói: “Lão thái gia, trước thân thể của người không tiện, cô nãi nãi không có tin tức, trong phủ trên dưới đều một mảnh yên lặng, nên, có một số việc nô tài cũng không thể bẩm báo với người.”
“Có liên quan đến Trần Tiêu?”
“Vâng, từ sau khi cô nãi nãi mất tích, công tử chưa từng an giấc, mỗi lần hắn nằm ở trên giường, không được một khắc đồng hồ sẽ giật mình tỉnh giấc, mỗi lần tỉnh lại đều là mồ hôi đầm đìa. Cho dù là thái y bỏ vật dược giúp ngủ ngon vào thuốc cho công tử, cũng khó mà để công tử rơi vào ngủ say. Thuộc hạ vẫn trơ mắt nhìn công tử như vậy, trong lòng thực tại lo lắng hắn không chịu nổi, sau này về phủ, công tử vẫn khó có thể yên giấc, nên hắn mỗi ngày cũng sẽ một mình canh giữ ở phía bên ngoài viện của cô nãi nãi, vừa ngồi đó là một đêm, những ngày qua, đều là như vậy. . .”
Mi tâm của Mục Thiên Trù hơi nhíu lại, viền mắt phiếm hồng: “Thảo nào đoạn thời gian đó thấy hắn, hôm nay gầy hơn hôm qua.”
“Hôm nay tuy rằng cô nãi nãi đã trở về, nhưng tâm tư của công tử vẫn không an ổn. Thuộc hạ cũng từng khuyên, để công tử nghỉ ngơi cho khỏe, nhưng công tử nằm ở trên giường, mỗi lần vẫn luôn cảm giác đau đầu muốn nứt ra, chỉ có canh giữ ở bên ngoài viện lạc của cô nãi nãi, mới có thể có được yên lặng chốc lát, cho nên, thuộc hạ cũng không biết nên khuyên như thế nào.”
Mục Thiên Trù trầm mặc xuống.
Bookwaves.com.vn
Chu quản gia tự định giá chỉ chốc lát, mở miệng khuyên bảo nói: “Lão thái gia, trước không phải người đã nói rồi sao, con cháu tự có phúc của con cháu. Cô nãi nãi còn nhỏ, phương diện kia không thông suốt, nàng nhất định nhìn thấu công tử khó có thể yên giấc, cho nên mới suy nghĩ biện pháp này để an ủi hắn, qua một đoạn thời gian tất nhiên sẽ chuyển tốt, nên tùy bọn hắn đi.”
“Hôm nay ta cản cũng cản không được, chỉ có thể như thế, bất quá ngày mai vẫn là phải đơn độc gặp Trần Tiêu một lần, nói với hắn một câu đúng mực.”
“Lão thái gia yên tâm, công tử từ nhỏ liền trầm ổn nhất, tất nhiên sẽ không rối loạn phân tấc.”
“Nếu là việc khác ta có thể yên tâm, nhưng liên lụy đến Vân Noãn, cẩn thân hơn nữa cũng không phải quá đáng, Vân Noãn của chúng ta hiện tại là nụ hoa đầu nhánh chờ nở, cho dù là lão phu thân tôn nhi, cũng không thể động thủ hái được.”
“Lão thái gia nói phải, nô tài cũng sẽ ở hai bên trái phải tỉ mỉ nhìn.”
Mục Trần Tiêu nhìn về phía Úc Khoảnh đầy mặt trố mắt: “Nhanh chóng giúp đỡ nâng giường đi, sau khi ra ngoài nói không nên nói lung tung, có nhớ kỹ chưa?”
“Vâng, thuộc hạ nhớ kỹ.”
Úc Khoảnh ngẩng đầu nhìn về phía Chu quản gia cười híp mắt, luôn cảm giác mình đã biết chuyện gì rất lạ.
Ý lời trong lời ngoài của lão thái gia và Chu quản gia, là như hắn nghĩ đi?
Công tử tựa hồ thích cô nãi nãi?
Nhưng cô nãi nãi là trưởng bối a, hơn nữa còn là bối phận nãi nãi nữa, công tử nhà mình có phải có chút quá. . . Khụ khụ. . . có lỗi, có lỗi, trăm triệu lần không nên ở sau lưng nghị luận chủ tử.
Có Mục Thiên Trù đồng ý, giường rất nhanh liền được dọn vào căn phòng của Hứa Vân Noãn.
Bookwaves.com.vn
Úc Khoảnh lấy hết chăn đệm của Mục Trần Tiêu tới, thần sắc trên mặt như cũ có chút hốt hoảng.
Mục Trần Tiêu từ phương mới bắt đầu liền vẫn trầm mặc, quang mang trong ánh mắt lại không ngừng lay động, như là mặt hồ sóng gợn lăn tăn dưới ánh mặt trời.
Lúc này tất cả tâm tình trong lòng của hắn quấn quýt thành một đoàn, căn bản nghĩ không ra một tư tự, chỉ cảm thấy cả người nhẹ bỗng, như là được người bưng vào trong đám mây.
Hứa Vân Noãn trái lại cực kỳ thoả mãn tốc độ làm việc của đám người Úc Khoảnh, nàng còn tới bên giường Mục Trần Tiêu ngồi, kiểm tra đệm giường một chút, gối đầu có thư thích hay không: “Tôn nhi, hai ngày nữa ta cũng để cho người chuẩn bị cho ngươi một cái chẩm nhung đi, ngủ cực kỳ thư thích, đoạn thời gian này ta chưa từng ngủ ngon như vậy.”
“Cô nãi nãi, ta. . . Vẫn là ly khai đi, ta không ở phía bên ngoài viện canh chừng nữa, sau khi trở về nhất định sẽ nghỉ ngơi thật tốt.”
“Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, chúng ta mới vừa rồi đã nói xong rồi, ngươi làm sao có thể lật lọng được?” Hứa Vân Noãn nhìn thấu Mục Trần Tiêu, trong lòng hắn lại hoảng sợ khó an, chỉ bất quá vì quy củ lễ tiết, cho nên mới nói muốn về nghỉ, lúc này càng không thể thả hắn đi.
“Cô nãi nãi. . .”
Hứa Vân Noãn vỗ vỗ giường: “Mau lại đây nghỉ ngơi đi, ngươi cần rửa mặt chải đầu không?”
Mục Trần Tiêu nhìn về phía Mộ Vũ và Hàn Yên canh giữ ở cửa: “Ta. . .”
Hứa Vân Noãn theo tầm mắt của hắn nhìn sang, vội vã mở miệng nói rằng: “Mộ Vũ, Hàn Yên, các ngươi đi chuẩn bị chút nước nóng, sau đó sẽ xuống nghỉ ngơi đi, ở đây không cần các ngươi canh chừng.”
“Không, ” Mộ Vũ và Hàn Yên vội vã kiên định lắc đầu, “Chúng nô tỳ còn muốn gác đêm cho tiểu thư, hôm nay thân thể của tiểu thư không tốt, ban đêm vạn nhất muốn uống nước, hay có những chuyện khác, cũng có thể tùy thời gọi chúng nô tỳ.”
Các nàng không thể đi, kiên quyết không thể đi!
“Ta là chủ tử, hai người các ngươi phải nghe ta, mau trở về nghỉ ngơi.”
“Nhưng tiểu thư. . .”
“Không có nhưng, nhanh trở về nghỉ ngơi đi, không có chuyện gì.”
Mộ Vũ và Hàn Yên, kiên trì như thế nào đi nữa cũng không lay chuyển được chủ tử Hứa Vân Noãn, chỉ có thể mang theo lòng tràn đầy lo lắng rời khỏi phòng.