Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 341: AI MÀ KHÔNG PHẢI TIỂU CÔNG CHÚA?


Dịch giả: Luna Wong – chúc mọi người thất tịch vui vẻ


Hứa Vân Noãn đổi nước ấm, sau đó vắt khăn mặt, đưa cho Mục Trần Tiêu: “Tôn nhi đơn giản lau một cái, sáng sớm ngày mai ngươi lại nghiêm túc rửa mặt chải đầu.”


Mục Trần Tiêu nhận lấy khăn mặt, đoàn len sợi trong lòng quấn càng chặt hơn: “Cô nãi nãi. . .”


“Mau lau khô tay và mặt, sau đó ngoan ngoãn lên giường nghỉ ngơi, cần ta đỡ ngươi qua đó không?”


Mục Trần Tiêu từ từ lau mặt, ôn độ nóng hổi trên gương mặt chậm lại, một cổ vui sướng bí ẩn trong lòng chậm rãi mọc lên.


Hắn biết vui sướng như vậy hết sức đê tiện vô sỉ, nhưng chính là không khống chế được tâm tình của mình.


Trong nội tâm khô cạn quy liệt trước đó, chậm rãi tán ra phảng phất như trời hạn gặp mưa, sau đó có loại hạt giống nẩy mầm, chiến chiến nguy nguy nở ra một đóa hoa nhỏ sinh cơ bừng bừng.


Mục Trần Tiêu mượn quải trượng dời bản thân lên trên giường, Hứa Vân Noãn như cũ nhãn thần sáng trông suốt, nhìn không ra chút buồn ngủ nào.


Mục Trần Tiêu bị nàng nhìn đến có chút quẫn bách, không khỏi mở miệng nhắc nhở: “Cô nãi nãi, là có chỗ nào không ổn sao?”


“Không có chỗ nào không ổn, ta chính là muốn nhìn ngươi cho kỹ. Nhắc tới, sau khi chúng ta tách ra không lâu, ta luôn cảm thấy như cách thật nhiều năm vậy.”


Tâm tư của Mục Trần Tiêu từng chút từng chút mềm hoá, đối mặt với Hứa Vân Noãn, dù cho đối phương chỉ là nhẹ nhàng chớp mắt cười, cũng có thể đạm vào chỗ mềm mại nhất ở đáy lòng hắn: “Ta cũng cực kỳ tưởng niệm cô nãi nãi.”



“Vậy hai chúng ta phải nhìn nhau thật kỹ.”


Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng cong khóe môi.


Hứa Vân Noãn không khỏi đưa tay ra, ở hai bên gò má của hắn nhẹ nhàng nhéo nhéo: “Trước ta thật vất vả nuôi được chút thịt cho ngươi, nhìn cực kỳ phi phàm tuấn mỹ, hôm nay vừa gầy đi, đều có chút giải tướng rồi, nên kế tiếp ngươi phải ăn gì đó, dưỡng sinh thể cho nghiêm túc, tranh thủ sớm ngày trở thành đệ nhất mỹ nhân trong lòng ta.”


Mục Trần Tiêu đè nén nhịp tim đập loạn cào cào xuống, hầu kết lăn lên xuống: “Ta bất quá là một người tàn phế, đâu được xưng là mỹ nhân?”


“Ai nói, ở trong mắt ta ai cũng không đẹp bằng ngươi!” Hứa Vân Noãn nói cực kỳ khẳng định, “Có vài người xinh đẹp chỉ là vẻ ngoài, có vài người xinh đẹp là tâm. Đẹp vẻ ngoài, giống như hoa trong gương, trăng trong nước, chớp mắt một cái sẽ theo năm tháng trôi qua mà tiêu thất. Mà cái đẹp bên trong giống như hoàng kim, mặc kệ bao nhiêu năm, đều là rạng rỡ sinh huy vậy.”


Mục Trần Tiêu không khỏi hơi giương khóe môi lên: “Vậy theo thuyết pháp của cô nãi nãi, ta đẹp tâm?”


“Sai!”


Mục Trần Tiêu có chút kinh ngạc: “Nếu không phải tâm, chẳng lẽ còn có thể là vẻ ngoài?”


Hắn ở trên chiến trường chinh chiến nhiều năm như vậy, chưa bao giờ cảm giác hình dạng của mình có chỗ nào đẹp.


“Cũng không đúng.”


“Cô nãi nãi cũng không cần nói giỡn với ta, nếu bề ngoài của ta không tính là mỹ, tâm cũng không tính là đẹp, như vậy tự nhiên không gọi được là mỹ nhân.”



“Nếu nói như ngươi vậy, càng là mười phần sai.” Hứa Vân Noãn hơi cúi người để sát vào Mục Trần Tiêu, trong ánh mắt có quang mang vui sướng, quang mang hơi chập chờn, xinh đẹp say tâm thần người, “Trần Tiêu tôn nhi đẹp bề ngoài, tâm cũng đẹp, tổng hợp nói, được gọi là một độc nhất vô nhị, bất kể người nào của Đại An triều cũng kém.”


“Cô nãi nãi cũng không cần nói giỡn với ta.” Mục Trần Tiêu bị chọc cười, thanh cạn tiếu ý để khuôn mặt hắn vốn là tuấn mỹ càng xuất sắc.


“Mới không có nói đùa, ta nói là nhận nhận chân chân! Cô nãi nãi nói phải nghe, càng phải tin, nếu ngươi còn hoài nghi nữa, ta sẽ tức giận!”


Mục Trần Tiêu vội vã gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy bao dung, nhu hòa: “Được, ta không nói nữa.”


“Đây còn không sai biệt lắm.” Hứa Vân Noãn nhất thời hài lòng, cẩn thận giúp Mục Trần Tiêu lôi kéo chăn, nhẹ nhàng vỗ vỗ ở trên cánh tay hắn: “Vậy ngươi cũng mau ngủ đi, ta ở bên cạnh coi chừng ngươi thế nào?”


Bookwaves.com.vn

“Không cần! Ta vốn là lo lắng cho cô nãi nãi, nếu ngươi ở bên cạnh coi chừng ta, ta càng không yên lòng, nhất định ngủ không được, không bằng cô nãi nãi cũng nằm trên giường?”


Hứa Vân Noãn gật đầu, cũng không có quá kiên trì: “Được.”


Hứa Vân Noãn nằm trên giường, giữa hai người cách một cánh bình phong bốn cánh, xuyên thấu qua bình phong, mơ hồ có thể thấy cái bóng của song phương.


Mục Trần Tiêu từ từ xoay người lại, đối mặt với phương hướng của Hứa Vân Noãn, ánh mắt thâm trầm mà xa xưa, phảng phất có thể xuyên thấu qua bình phong thấy hình dạng đối diện, hắn len lén đưa ngón tay nhẹ nhàng chạm vào trên bình phong, từ từ vẽ theo cái bóng của Hứa Vân Noãn.


Hứa Vân Noãn trầm mặc chỉ chốc lát, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Tôn nhi, ngươi đang ngủ sao?”


Mục Trần Tiêu giống như bị chạm điện thu tay ngón tay về, trong lòng rất hư: “Sắp ngủ rồi, cô nãi nãi, có chuyện gì?”



“Không có việc gì a, ta chính là muốn nghe thanh âm của ngươi.” Hai tay Hứa Vân Noãn đan lại, đặt ở phía dưới gương mặt, tâm tư không tự chủ được liền rơi vào trên người của Mục Trần Tiêu, “Tôn nhi, có phải ngươi ngủ không được nhay không ha? Có muốn ta kể chuyện cho ngươi nghe không?”


“Được. . .”


“Câu truyện này, vẫn là đại gia gia kể với ta, nói là từ trước ở trong biển, có một loại giao nhân, giao nhân ngươi biết không? Nghe nói nửa người trên của giao nhân cực kỳ giống nhân loại, nhưng nửa người dưới lại là đuôi cá, thanh âm mị hoặc, lệ thành châu, có một ngày, giao nhân công chúa ở trên biển cứu một hoàng tử. . .”


Hứa Vân Noãn từ từ kể, Mục Trần Tiêu nghe, liền không tự chủ được có chút nhập thần.


“. . . Sau này, giao nhân công chúa không có được tình yêu của hoàng tử này, cũng không nỡ giết hắn, chỉ có thể tự biến thành bọt biển. . .” Hứa Vân Noãn lôi kéo chăn, bọc mình như nem rán, “Tôn nhi, ngươi nghe xong câu truyện này, cảm thấy thế nào?”

“Nếu ta là hoàng tử kia, tất nhiên sẽ không nhận sai ân nhân cứu mạng mình, càng thêm sẽ không nghênh thú công chúa nước khác.” Nghe xong câu truyện này, Mục Trần Tiêu luôn cảm thấy nỗi lòng phập phồng bất định.


Hứa Vân Noãn không khỏi híp mắt lại: “Lúc đó nghe xong câu truyện này, trong lòng ta cũng cảm khái khó chịu, sau đó hỏi đại gia gia xem hắn thấy thế nào, ngươi đoán đại gia gia nói như thế nào?”


“Hứa lão gia tử lòng dạ phóng khoáng, tư duy không phải người bình thường có có thể bằng, ta thật sự là có chút không nghĩ ra được.”


Bookwaves.com.vn

“Đại gia gia nói cho ta biết, nếu ta là giao nhân dưới biển, thấy có người rơi xuống nước liền trực tiếp kéo hắn vào trong nước dìm chết.”


“Đây là vì sao?”


“Người ngay cả mạng sống của mình cũng không thể bảo đảm, cứu xong sau này hắn cũng tự giết bản thân thôi, nói không chừng còn liên lụy bản thân nữa.”


“Vậy nếu giao nhân không đành lòng cứu thì sao?”


“Ta cũng hỏi qua như vậy, sau đó đại gia gia nói, còn có biện pháp bổ cứu. Giao nhân là ân nhân cứu mạng của hoàng tử, vì để gặp lại hoàng tử kia, bỏ đuôi đổi hai chân, thanh âm, cái này căn bản là quá ngu xuẩn. Rõ ràng nên là kia hoàng tử biến thành giao nhân, kéo hắn vào biển rộng sống chung mới phải!”



Mục Trần Tiêu hơi sửng sờ, lập tức cười gật đầu: “Hứa lão gia tử nói rất đúng.”


“Tôn nhi, hôm nay ta nghĩ, câu truyện này kỳ thực cũng thích hợp với ngươi.”


“Thích hợp với ta?” Mục Trần Tiêu có chút hơi nghi hoặc.


“Ngươi nhìn một cái, hôm nay ngươi mất đi cơ hội ngang dọc sa trường, mất đi hai chân hành động như thường, chẳng phải là không khác giao nhân công chúa bao nhiêu sao? Ngươi mất đi những thứ này, vì chính là hộ bách tính Đại An triều an bình, có thể nói, ngươi là ân nhân của bách tính cả Đại An triều. Cho nên sau này, ngươi muốn sống thế nào thì sống thế đó, không cần để ý nghị luận của người khác, không cần để ý ánh mắt người khác, ngược lại những người khác, nên tâm tồn cảm ân tới chiếu cố ngươi mới phải? Nếu nọn họ không làm như vậy, chính là bản thân bọn họ vong ân phụ nghĩa, người như vậy sau này phải bị thiên lôi đánh.”


Mục Trần Tiêu không khỏi khẽ cười một tiếng: “Trước khi gặp cô nãi nãi , ta còn sẽ để ý những ánh mắt kia, nhưng sau khi gặp phải cô nãi nãi, ta đã hoàn toàn không để ở trong lòng nữa.”


“Đây là vì sao?”


“Bởi vì ta phát hiện, trong lòng của mình có càng thêm thứ đáng toàn tâm chú ý hơn.”


“Vật gì vậy a?” Hứa Vân Noãn ghé vào bên giường, trong lòng dị thường hiếu kỳ.


Tiếng cười khẽ của Mục Trần Tiêu truyền tới, thanh âm thoáng trầm thấp, cách bình phong nghe càng thêm không chân thiết: “Cô nãi nãi, mau ngủ đi, ta cũng có chút mệt rồi.”


“Ngươi nói cho ta biết rồi mới ngủ đi!”


“Ngươi. . .”


“Ta làm sao?”


“Không có gì, ngủ đi.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận