Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 347: KÉO LÊN THUYỀN TẶC


Dịch giả: Luna Wong


Nghe nói như thế, Hứa Vân Noãn mạnh ngẩng đầu lên, trong lòng thập phần kinh ngạc: “Dương Dần kia tự vẫn rồi?”


“Vâng.”


Hứa Vân Noãn nhìn về phía Mục Thiên Trù, thần sắc mang theo hơi không giải thích được: “Ca ca, ta nhớ kỹ ngươi nói qua, hoàng thượng tựa hồ vô ý lấy mạng của Dương Dần, thậm chí còn muốn mời chào hắn, lấy cái đó làm tấm gương cho những người trong dư nghiệt tiền triều, sai hắn lại lựa chọn tự vẫn vậy?”


Mục Thiên Trù tự định giá một lát, hơi thở dài một tiếng: “Cổ nhân hữu vân, sĩ vi tri kỷ giả tử, Bùi Nguyên ơn có giáo dục, có ơn tri ngộ với Dương Dần, qua nhiều năm như vậy, Dương Dần kiên trì lấy lại công đạo cho Bùi Nguyên, cũng đã là thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, hôm nay rốt cuộc biết oan khuất quá khức có thể giải, hắn cũng thật sự mệt mỏi, cảm thấy không chịu nổi đi. . .”


Hứa Vân Noãn theo thở dài một tiếng: “Luôn để cho lòng người cực kỳ khó chịu.”


“Hôm nay nghe, oan khuất có thể chiêu cáo khắp thiên hạ, danh dự tổn thất có thể có được khôi phục, thực tại là một chuyện tốt, nhưng trên thực tế thì sao? Vị Bùi đại nhân vì dân vì nước kia vĩnh viễn đều không về được, những bách tính tổn thất trong Kinh Châu thành kia, trải qua tổn thương này, cũng vĩnh viễn cũng không thể bình phục.


Rất nhiều người đều thà rằng vĩnh viễn bình bình đạm đạm, cũng không muốn kinh lịch những thứ bốn bề sóng dậy này.”


Chu quản gia ở một bên chen vào nói: “Vẫn là còn có một cái nguyên nhân, lão nô nguyên bản bồi lão thái gia kinh qua Kinh Châu thành, gặp qua vị Dương Dần này một mặt, tuy rằng hắn nguyên bản làm việc trộm đạo, thế nhưng đã trải qua giáo dục của Bùi đại nhân, đã biến thành hạng người cực kỳ chính trực trung hậu, có thể nói là khác nhau trời vực. Lúc này đây vì giúp Bùi đại nhân báo thù, hắn đầu phục dư nghiệt tiền triều, khuấy ra không ít sự cố, nghĩ đến cũng là cảm thấy có lỗi với giáo dục trước đó của Bùi đại nhân, không có mặt mũi nhìn hắn nữa, cho nên mới chọn lựa tự sát để chuộc lại tội nghiệt trên người.”



Nam tử hán thiết cốt tranh tranh, nếu là cứng rắn bẻ gãy, mạng cũng sẽ không còn.


Dương Dần chưa từng không có ý muốn lấy cái chết minh chí.


Hứa Vân Noãn nghe nói như thế, bỗng nhiên đã nhỡ tới Tần U Tố chưa đổi tên, lẽ nào hắn cũng là bởi vì chuyện quá khứ trên người mình, mà không muốn đổi lại bản tính vốn có sao?


Lúc trở lại Ngưng Thu viện, trong lòng Hứa Vân Noãn như cũ có chút thổn thức.


Nhị Hắc nhảy qua đây, để đầu lên trên đùi của Hứa Vân Noãn, thỉnh thoảng liền nâng đôi mắt nhìn nàng, trong ánh mắt tràn đầy một mảnh tín nhiệm và ỷ lại.


Hứa Vân Noãn thả tay xuống, nhẹ nhàng xoa đầu của Nhị Hắc: “Nhị Hắc, ngươi nói tâm thế con người sao lại phức tạp như vậy nhỉ?”


“Uông ô. . .” Nhị Hắc nhẹ nhàng kêu một tiếng, đặt luôn hai cái chân trước lên trên đùi của Hứa Vân Noãn.


Hứa Vân Noãn nắm bắt móng của nó xoa xoa: “Mà thôi, sự tình đều đã như vậy, nghĩ nhiều nữa cũng không có ý nghĩa gì, chỉ hy vọng xuống đất, vị Dương đại nhân kia có thể cùng Bùi đại nhân tiếp tục tình nghị đã qua.”


Thanh âm xe lăn ma sát mặt đất vang lên, Hứa Vân Noãn lập tức lên tinh thần, tiện tay ôm Nhị Hắc đặt sang một bên: “Tôn nhi, ngươi hỏi tin tức thế nào rồi?”


Bookwaves.com.vn
“Hoàng thượng đã đồng ý, Đoan vương điện hạ bên kia cũng không vấn đề gì, chỉ là. . .” Mục Trần Tiêu từ từ chuyển động xe lăn vào phòng, lời còn chưa nói hết, liền bị Ôn Như Xuân theo sát phía sau cắt đứt.



“Chỉ là tên họ Ôn như ta không đồng ý.”


“Ôn sư bá, sao người lại tới thế?”


“Có phải ta tới cực kỳ không đúng dịp, cắt đứt kế hoạch muốn chạy ra ngoài của các ngươi hay không?” Ôn Như Xuân nghiêm bản mặt, trong ánh mắt mang theo không đồng ý.


“Nào có cắt đứt nha, vốn đang chưa xác định có thể theo cùng đi Giang Nam hay không, nên cũng không có nói với sư bá, miễn cho sư bá sớm lo lắng. Hôm nay nếu tin tức đã xác nhận, tự nhiên là phải hỏi ý kiến của sư bá?”


Hứa Vân Noãn vội vàng hành lễ với Ôn Như Xuân, lúc nâng đôi mắt lên, học dáng dấp của Nhị Hắc, một đôi mắt trong suốt sáng, nhìn nhân tâm đều theo mềm nhũn vài phần.


Ôn Như Xuân chỉ cảm thấy trong lòng có chút kinh hoàng, vội vã dời đường nhìn, không nhìn tới ánh mắt của Hứa Vân Noãn nữa, tiểu nha đầu lừa gạt này, thật đúng là biết làm người ta nhẹ dạ.


“Ngươi lấy lòng sư bá ngươi cũng vô dụng, sư bá ngươi là người dễ dàng thay đổi chủ ý như vậy sao?”


“Sư bá, cơ thể của ta chỉ cần từ từ điều dưỡng là được, trong ngày thường cũng không ảnh hưởng đi lại các loại, còn nữa, lúc này đây đi Giang Nam cũng không phải giúp nạn thiên tai, ven đường không có nguy hiểm gì, có thể vừa từ từ thưởng thức phong cảnh, vừa phẩm thường mỹ thực các nơi, còn để tâm tình của ta tốt, khôi phục có thể nhanh hơn trước nữa đó.”


“Không được.”



“Sư bá, ta ở Giang Nam mua không ít điền sản, ta muốn đi xem thử, đây chính là quan hệ sinh tử tồn vong kế tiếp của Mục gia.”


“Vậy cũng không được!” Thái độ của Ôn Như Xuân không có chút mềm hoá nào.


Tròng mắt của Hứa Vân Noãn chuyển động, đột nhiên nảy ra ý hay: “Nếu sư bá cảm thấy ta ly khai đường nhìn của ngươi liền lo lắng, không bằng người cùng đi Kinh Châu với ta đi?”


Bookwaves.com.vn
Ôn Như Xuân rõ ràng sửng sốt một chút: “Ta cũng đi?”


“Đúng vậy, hôm nay phong cảnh Giang Nam đang đẹp, sư bá theo chúng ta cùng đến Giang Nam đi du ngoạn một phen, buông lỏng tâm tình toàn bộ, chẳng lẽ không tốt sao?”


“Nhưng kinh đô bên này còn có một đống chuyện.”


“Ta nghe nói, các đệ tử của sư bá đều đã trở về, chuyện kinh thành bên này bọn họ hoàn toàn đủ để ứng phó, còn nữa, sư bá không muốn xem dáng dấp trong Kinh Châu thành ra sao sao? Đây chính là tam gia gia bằng vào sức một mình, ngăn cơn sóng dữ cứu được.” Ánh mắt của Hứa Vân Noãn chân thành.


Tuy rằng Ôn Như Xuân như cũ cảm thấy không thích hợp, nhưng lại thật động lòng.
“Nếu thật muốn đi, nhưng phải quy hoạch một phen thật tốt.”


“Tự nhiên, nghe nói Giang Nam bên kia cũng có thật nhiều địa phương tao ngộ thiên tai nho nhỏ, chuẩn bị thêm một phen, nói không chính xác còn có thể đi vào giúp một tay.”


“Nói cũng phải, đưa tay, ngoan ngoãn bắt mạch! Sau khi chẩn xong mạch, ta còn muốn về Hồi Xuân đường bố trí một chút!”


Động tác của Ôn Như Xuân mạnh mẽ vang dội, sau khi xem xong cho Hứa Vân Noãn, gương mặt lạnh lùng nhìn Mục Trần Tiêu: “Hai người các ngươi đều tính là khôi phục không tệ, thuốc bổ phải dùng mỗi ngày, không thể có một tia một hào sơ sẩy.”



“Vâng, một khắc cũng không dám quên.”


Sau khi Ôn Như Xuân rời khỏi, Hứa Vân Noãn quay Mục Trần Tiêu, lộ ra một nụ cười thật to: “Tôn nhi, sự tình tính là triệt để làm xong rồi, chúng ta có thể chuẩn bị đi Giang Nam.”


“May có cô nãi nãi.”


Thấy dáng dấp mới vừa rồi của Ôn đại phu, hắn còn tưởng rằng hành trình Giang Nam lần này nhất định không đi được nữa.


Hứa Vân Noãn lộ ra thần sắc dương dương đắc ý: “Đại gia gia ta đã từng nói, nếu có người không đồng ý quan điểm của ngươi, liền đánh chết hắn, liền kéo hắn lên cùng một cái thuyền. Ôn sư bá là người một nhà, tự nhiên không thể đánh chết, vậy cũng chỉ có thể chọn loại biện pháp sau, có phải cực kỳ thông minh hay không?”


Mục Trần Tiêu hơi cong khóe môi: “Cô nãi nãi nói phải, đích xác cực kỳ thông minh.”


Hứa Vân Noãn cười đến híp mắt lại: “Lúc này đây đi Giang Nam, ngoại trừ phải mang đồ cần thiết ra ngoài, còn phải chuẩn bị thật nhiều thật nhiều bạc.”


“Bạc?”


Hứa Vân Noãn âm thầm xoa tay: “Đó là dĩ nhiên, ở trong kinh thành không tiện mua nhiều đất như vậy, để tránh khỏi đưa tới chú ý của hoàng thượng, nhưng ra bên ngoài sẽ không có nhiều lo lắng như vậy, chúng ta có thể phân vùng từng nhóm để mua, nói chung có thể mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu. Đúng rồi tôn nhi, ngươi còn bộ hạ cũ từ chức không? Ta luôn cảm thấy nhân thủ lại không đủ dùng nữa rồi.”


Mục Trần Tiêu lặng lẽ nuốt hớp nước bọt: “Ta nghĩ thêm một chút biện pháp.”


“Thật tốt quá, ngươi chính là phúc tinh, thật to, thật sáng của ta, cái loại phúc khí tràn đầy đó.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận