CHƯƠNG 350: TÔN NHI CỐ LÊN
Dịch giả: Luna Wong
Hứa Vân Noãn nhớ lại Bác Lăng hầu phủ, khó tránh khỏi cũng nhớ tới Thôi Diễm ở kinh thành đã nhiều lần trợ giúp nàng, không khỏi nhìn về phía Mục Trần Tiêu: “Tôn nhi, ngươi và vị Thôi công tử kia có quan hệ vô cùng tốt, hơn nữa trước khi chúng ta động thân khởi hành, hắn tựa hồ có tới tìm ngươi, là có chuyện gì nhờ cậy?”
“Thôi công tử viết một phong thư, nói là nếu có cơ hội, xin ta hỗ trợ chuyển giao cho lão hầu gia, mặt khác lại đưa ta một khối ngọc bài thân phận. Cô nãi nãi muốn xem không? Nếu muốn, ta để Úc Khoảnh cầm tới cho ngươi.”
“Xem thì không cần, chờ chúng ta đi ngang qua địa giới của Bác Lăng hầu phủ, nếu ngươi muốn giao thư cho Thôi lão hầu, cũng đừng quên kêu ta cùng đi.”
“Được.” Mặc dù Mục Trần Tiêu có chút hiếu kỳ mục đích của Hứa Vân Noãn, thế nhưng cô nãi nãi đã lên tiếng, hắn liền không biện bác cái gì.
Cuộc sống trên thuyền có chút buồn chán, vừa mới bắt đầu Hứa Vân Noãn còn hăng hái bừng bừng, sau này cũng liền lười xem cảnh sắc bên ngoài, ngược lại lôi kéo Mục Trần Tiêu chơi bài diệp tử.
Đoan vương cũng bị gọi đến chiếc thuyền này, ba người chơi bài đến hôn thiên ám địa, lúc mới bắt đầu điếm có tiền thưởng là bạc, càng về sau sau khi Hứa Vân Noãn lời mấy trăm lượng, triệt để không có hứng thú, đổi thành ai thua một ván liền dán một tờ giấy lên mặt.
“Đây không công bằng!” Đoan vương nhìn bài cục thua trận, vội vã nhảy dựng lên, vẻ mặt lên án nhìn về phía Mục Trần Tiêu và Hứa Vân Noãn, “Hai người các ngươi có phải riêng tư liên thủ hay không, vì sao ván nào cũng là ta thua, chưa từng thắng nổi?”
Hứa Vân Noãn cười híp mắt, tâm tình cực kỳ sung sướng: “Điện hạ, có chơi có chịu, đây chính là bản thân người tự nói.”
“Ta. . . Ta là nói qua, nhưng ta cũng không nghĩ tới bản thân cứ thua mãi a!” Đoan vương hơi có chút khóc không ra nước mắt, giơ tay lên vén mấy miếng giấy trên mặt một cái, thật vất vả lộ ra một đôi mắt, “Chúng ta thương lượng, bằng không cứ là cược bạc đi, không dán giấy, ta đường đường Đoan vương, dầu gì cũng là thân phận tôn quý, cứ dán như vậy đều nhìn không thấy mặt, có phải có chút không tốt lắm hay không?”
Mục Trần Tiêu đưa một tờ giấy qua, từ trong bát Hàn Yên chuẩn bị xong chấm chấm tương hồ, thừa dịp Đoan vương giơ chân, lôi kéo tay hắn xuống, sau đó bẹp một tiếng dán ngay chính giữa trán của hắn: “Ta cũng cảm thấy không tốt lắm, cho nên ngày hôm nay sẽ không chơi bài nữa.”
Đoan vương như là bị người làm định thân pháp vậy, cái tay tiết khí vén tờ giấy để xuống, nhiều giấy đến nỗi che hết tất cả khuôn mặt của hắn, nhìn có chút buồn cười.
“Trần Tiêu, nguyên bản ta cho rằng hai chúng ta là hảo huynh đệ, nên đồng cam cộng khổ, nhưng không nghĩ tới, tình huynh đệ của hai chúng ta dĩ nhiên không bằng một tờ giấy.”
“Ân.” Mục Trần Tiêu gật đầu, đưa tay nhẹ nhàng thử ôn độ trà trản trong tay Hứa Vân Noãn một chút, phát hiện có chút lạnh, liền đẩy sang bên, không cho nàng uống nữa.
Đoan vương tức giận, giơ tay lên kéo giấy trên phân nửa mặt xuống, rất bất mãn trừng Mục Trần Tiêu: “Mới vừa rồi có phải ngươi ân rồi không?”
“Điện hạ nghe lầm.”
“Ta làm sao có thể nghe lầm, nhĩ lực của ta tốt nhất.”
Bookwaves.com.vn
“Điện hạ, chúng ta đều đã không phải là tiểu hài tử, có đôi khi phải học giả bộ hồ đồ, bởi vì lời nói thật quá đả thương người.”
“Ha ha, ” nghe nói như thế, Hứa Vân Noãn nhịn không được che miệng bật cười, “Điện hạ, tôn nhi nhà của ta quá nghịch ngợm, ngươi không nên tính toán với hắn, tiểu hài tử mà, luôn luôn không hiểu chuyện lắm.”
“Cái gì tiểu hài tử? Mục Trần Tiêu còn lớn hơn ta một tuổi đó.”
“Hắn lớn tuổi, thế nhưng bối phận hắn nhỏ nha, ta thấy vẫn là một tiểu hài tử, nên điện hạ cũng không cần so đo với hắn.”
Đoan vương ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, thần sắc càng thê lương: “Được, một người cô đơn như ta, nói không lại các ngươi! Hừ!”
Đoan vương hừ một tiếng, thở phì phò đi sang bên cạnh tìm điểm tâm.
Điểm tâm Hứa Vân Noãn mang lên thuyền đều là Đinh thẩm tự mình làm, vị đạo rất ngon, sau khi Đoan vương hưởng qua liền có chút không ngừng được miệng, hai ngày này cũng không có việc gì liền qua đây sưu tầm hạ lạc của điểm tâm.
Đoan vương tìm được điểm tâm, sau khi tự ăn hai khối, nhìn nhìn Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu, lại có chút tâm không đành lòng, vội vã để Úc Khoảnh chờ một bên thu bài diệp tử trên bàn, sau đó cầm điểm tâm trong tay đặt ở trên bàn:
“Con người của ta cũng không có thói quen ăn một mình, mọi người cùng nhau tới ăn đi, tay nghề của Đinh thẩm thật đúng là không thể chê, nếu như không phải nàng tự xây dựng một Nghênh Khách hiên, ta đều muốn đào nàng về trong phủ ta.”
Hứa Vân Noãn lắc đầu, không có ý muốn ăn điểm tâm.
Mục Trần Tiêu cũng bất vi sở động.
Đoan vương có chút ngạc nhiên: “Hai người các ngươi đều không đói bụng sao?”
Thanh âm của Mục Trần Tiêu hơi có chút lãnh ngạnh mở miệng: “Điện hạ, vị đạo điểm tâm ấy còn được không?”
“Điểm tâm vị đạo còn có thể có cái gì được với không?” Đoan vương có chút bất minh sở dĩ, nói được phân nửa, động tác nhai điểm tâm bỗng nhiên ngừng, “Trần Tiêu, sẽ không phải ngươi hạ thuốc xổ trong điểm tâm của ta chứ?”
Bookwaves.com.vn
“Đoan vương điện hạ chính là thiên kim quý thể, ta làm sao dám hạ thuốc xổ? Chỉ là điểm tâm ấy để có có lâu, Đinh thẩm trước đó đã dặn tới dặn lui, nếu ba ngày sau, điểm tâm chưa ăn xong liền trực tiếp ném đi, để tránh thay đổi vị đạo, những thứ này nguyên bản đều là chuẩn bị vứt bỏ.”
Đoan vương nhất thời cảm giác điểm tâm trong miệng mình không thơm nữa: “Sao ngươi không nói sớm? Ta đây đều sắp ăn hết nửa đĩa rồi!”
“Điện hạ ăn gần nửa đĩa cũng chưa thấy có sao, nghĩ đến là Đinh thẩm đánh giá có sai lầm, tiếp tục ăn đi.”
Đoan vương cẩn thận nhìn điểm tâm trong đĩa, quang mang trong ánh mắt lóe lên, chợt nắm lên tờ giấy hắn vừa xé xuống lúc nãy, quay mặt của Mục Trần Tiêu dán tới: “Cho ngươi thích trêu cợt ta, những điểm tâm này phân minh vẫn còn ấm, sao có thể là để ba ngày sắp bỏ chứ?”
Hứa Vân Noãn trợn to hai mắt kinh hô một tiếng: “Tôn nhi cẩn thận!”
Mục Trần Tiêu tựa hồ sớm có phòng bị, cánh tay đẩy bàn, hơi hơi dùng lực một chút, xe lăn liền nhanh chóng trợt sang một bên, để Đoan vương nhào một khoảng không.
Đoan vương hơi sửng sờ, cho rằng Mục Trần Tiêu gặp may, thay đổi một phương hướng giơ tay lên liền muốn bắt người.
Cánh tay của Mục Trần Tiêu vừa đở, thuận thế cầm cổ tay Đoan vương, chợt vung sang trắc diện, sau đó nương lực đạo này, trượt xe lăn đến bên khác, đông thời, tay từ trên bàn cầm lấy một khối điểm tâm bắn tới đầu gối của Đoan vương.
Trong lòng Đoan vương rất khiếp sợ, trong lúc nhất thời đề phòng sơ suất, chỉ cảm thấy dưới gối mềm nhũn, trực tiếp quỳ một chân trên đất.
Sau đó hắn mạnh đứng dậy, trong ánh mắt xẹt qua một tia màu sáng cực kỳ nồng đậm, tâm tư vui đùa trong lòng cười giảm đi, thay vào đó là một cổ chiến ý, hắn xoay người lần nữa phát thế tiến công với Mục Trần Tiêu, lúc này đây động tác so với trước nhận chân rất nhiều lần.
Hứa Vân Noãn từ từ thối lui sang một bên, nhìn hai người giao thủ ngươi tới ta đi, chỉ cảm thấy một mảnh hoa cả mắt: “Tôn nhi cố lên!”
Tôn nhi nhà mình thực sự càng nhìn càng anh tuấn đẹp trai! Trên đời này không còn có người có thể so sánh được với hắn.
Động tác của hai người càng lúc càng lớn, đội thuyền đều bởi vậy mà hoảng động, Úc Khoảnh vội vã chạy tới: “Đoan vương điện hạ, công tử, đám người chèo thuyền bên dưới bảo thuộc hạ đi lên hỏi một câu, nếu hai vị muốn dỡ thuyền xuống, bọn họ nguyện ý đi lên hỗ trợ.”