CHƯƠNG 354: A, HÁ MIỆNG
Dịch giả: Luna Wong – hôm nay cũng là một ngày vui vì thế lại bão từ chương 354 – 358 nè
Đoan vương xuống phía dưới chọn xong đồ ăn sáng, thấy Mục Trần Tiêu và Hứa Vân Noãn xuống, vội vã mở miệng gọi bọn họ.
Sau khi ngồi yên, phát giác trong ánh mắt của Hứa Vân Noãn nhìn về phía hắn tựa hồ mang theo quan sát nhè nhẹ, Đoan vương không khỏi thẳng lưng thêm một chút nữa: “Hứa cô nương, là ta có chỗ nào không đúng lắm?”
Hứa noãn vội vã lắc đầu: “Không có gì, chẳng qua là cảm thấy điện hạ hôm nay cực kỳ phong thần tuấn dật.”
Nhãn thần của Đoan vương chợt khẽ động, theo bản năng nhìn về phía Mục Trần Tiêu, quay hắn lộ ra một dáng tươi cười có chút thân cận: “Hứa cô nương khen trật rồi, vẫn là Trần Tiêu càng tốt hơn.”
Nếu hắn đã quyết định chủ ý, trở về cùng mẫu phi nhà mình thương nghị thật tốt một chút chuyện làm cô gia gia của Mục Trần Tiêu, như vậy đối với huynh đệ bây giờ, vãn bối sau này, sẽ phải chiếu cố tốt tâm tình của hắn, để tránh khỏi cho mình mang hài nhỏ.
Ngón tay của Mục Trần Tiêu khẽ động, đũa đang gấp bánh bao trên đĩa lạch cạch một tiếng rơi trên bàn.
Hứa Vân Noãn vội vàng ngẩng đầu nhìn sang: “Ngươi làm sao?”
“Không biết là nguyên nhân gì, cổ tay đau có chút lợi hại, trong lúc nhất thời cầm đũa không chắc, để cô nãi nãi chê cười.”
“Đột nhiên đau cổ tay?” Hứa Vân Noãn lập tức nghĩ tới chuyện trước đó ở trên thuyền, Mục Trần Tiêu và Đoan vương giao thủ so chiêu.
Lúc đó nhìn, cảm thấy tôn nhi nhà mình uy phong lẫm lẫm, nhưng hắn rốt cuộc luyện công ngắn, chống lại Đoan vương điện hạ chỉ sợ cũng cực kỳ miễn cưỡng, cho nên trong lúc nhất thời cổ tay đau đớn.
“Ân.” Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng rũ đôi mắt xuống, lông mi hơi run rẩy, “Buổi sáng ta sẽ không ăn cái gì, phản chính cũng không phải quá đói bụng.”
Hứa Vân Noãn vội vã gắp bánh bao, tới bên mép Mục Trần Tiêu: “Nói cái gì? Không ăn cái gì sao được?”
Vốn có đêm qua cũng bởi vì Đoan vương điện hạ ngủ không được ngon giấc, dậy sớm còn không ăn cái gì nữa, thân thể tôn nhi nhà mình vốn cũng không dưỡng tốt, chẳng phải càng thêm nghiêm trọng sao?
“Cô nãi nãi, như vậy có phải có chút không hợp thể thống hay không?”
“Cái gì thể thống với không thể thống, nào có quan trọng bằng bụng của mình, còn nữa, ta là cô nãi nãi của ngươi, đút ngươi ăn đồ thì làm sao? A, há miệng!”
Hứa Vân Noãn lại vững vàng mang theo bánh bao bạch bạch nộn nộn trong tay, một tia rung động cũng không có: Đại gia gia nói qua người không thể sinh hoạt rất để ý ánh mắt của người khác, bản thân thoải mái thì cứ làm, nếu người khác không quen nhìn vậy liền móc mắt ra đừng nhìn, hơn nữa, bọn họ là ở trong bao gian, có ai nhìn thấy được?
Khóe môi Mục Trần Tiêu của giương lên một độ cong cực kỳ nhỏ, cúi đầu cắn trên bánh bao trắng lại nộn: “Cô nãi nãi cũng ăn a?”
Hứa Vân Noãn gật đầu, tay kia cũng cầm đũa lên, gắp một cái bánh bao, bỏ vào trong miệng của mình, sau đó dương dương đắc ý nhìn phía Mục Trần Tiêu: “Nhìn ta hoạt động hết hai tay thế nào?”
“Hai tay của cô nãi nãi đều có thể sử dụng đũa?”
“Đại gia gia ta nói, lúc nhỏ ta càng thích dùng tay trái, bất quá bị bọn họ tận lực sửa đúng, sau này sửa dùng tay phải, hiện tại mặc dù có chút mới lạ, nhưng hơi chút quen thuộc không thành vấn đề.”
“Cô nãi nãi quả thật lợi hại.”
Bookwaves.com.vn
“Đó là tự nhiên, bằng không làm sao làm được cô nãi nãi của ngươi?”
Trong ánh mắt Hứa Vân Noãn tràn đầy vẻ đắc ý, thần thái phi dương.
Đoan vương nguyên bản cũng bởi vì Hứa Vân Noãn tán thưởng có chút xấu hổ, lúc này chỉ cảm thấy bánh bao trong miệng cũng không thơm: Tại sao cảm thấy bị hảo huynh đệ nhà mình nhằm vào nhỉ? Đây không phải lỗi cảm giác của hắn chứ?
Bữa cơm sáng này Mục Trần Tiêu ăn mỹ mãn, Hứa Vân Noãn cũng có chút vui vẻ, phát hiện lạc thú đút tôn nhi nhà mình ăn, quyết định sau này hành động như vậy có thể thực hành nhiều hơn, dù sao đây cực kỳ có trợ giúp cho xúc tiến phát triển thân tình của bọn họ.
Dùng xong cơm sáng, Đoan vương mang theo vài tên hộ vệ ra bên ngoài mua đồ, Hứa Vân Noãn đầu tiên là đưa Mục Trần Tiêu lên lầu, sau đó mới đi xuống, nhìn về phía chưởng quỹ cười tủm tỉm ngồi ở phía sau quầy.
“Phong chưởng quỹ hữu lễ.”
“Cô nương hữu lễ, ” Chưởng quỹ sung túc cười híp mắt nhìn về phía Hứa Vân Noãn, “Ta thấy cô nương rất lạ mắt, tựa hồ trước đây từ chưa gặp qua, là mới vừa đi tới quận thành?”
“Phong chưởng quỹ thực sự hảo nhãn lực, đêm qua vừa mới xuống thuyền, ở quận thành nghỉ ngơi mua sắm.”
“Cô nương đã là mới vừa tới, làm sao biết tại hạ họ Phong?”
“Chưởng quỹ nói lời này, ta nghe cũng có chút không vui.”
Phong chưởng quỹ thoáng sửng sốt, lập tức hỏi: “Cô nương lời này là ý gì?”
“Đêm qua cả tòa quận thành náo nhiệt như vậy, người người đều biết là bởi vì sinh nhật của Ân lão thái gia, không biết có bao nhiêu người muốn dừng lại ở quận thành, nếu muốn lưu ở chỗ này, như vậy ăn, mặc, ở, đi lại đều không thể thiếu. Mà phải giải quyết mấy vấn đề này, dĩ nhiên là không thể thiếu phải tới quý khách sạn. Kể từ đó, còn có người nào không biết danh tiếng của Phong chưởng quỹ chứ?”
Bookwaves.com.vn
Phong chưởng quỹ thoáng sửng sốt, lập tức dáng tươi cười khóe môi càng rõ ràng: “Lời này của cô nương thật đúng là phóng đại, để Phong mỗ xấu hổ vô cùng, ta chỉ là một chưởng quỹ nho nhỏ, nào có danh tiếng gì đáng nói?”
“Ở trong quận thành, có thể không biết quan phụ mẫu địa phương, nhưng có người nào không biết anh tiếng của Phong chưởng quỹ đâu, ta mặc dù vừa đến, nhưng tin tức nên hỏi thăm tự nhiên không cho bỏ qua, chưởng quỹ mới vừa hỏi ta làm thế nào biết họ của ngươi, chẳng lẽ là thấy ta còn nhỏ, lại là nữ tử, cho nên mới nói thử sao?” Trong ánh mắt Hứa Vân Noãn mang theo quang mang linh động.
Phong chưởng quỹ ha hả cười: “Tâm tư của tô nương thật đúng là linh động, vậy Phong mỗ nên nói xin lỗi vì mới vừa rồi coi khinh và thử.”
“Chưởng quỹ cũng không nên khách khí như vậy, nếu người thực sự nguyện ý chỉ điểm cho ta một đôi lời, đó mới là cảm ơn bất tận.”
“Không biết cô nương là muốn buôn bán phương diện nào?”
“Nếu muốn tìm danh nghĩa Ân gia làm nơi nương tựa, như vậy tự nhiên cũng là đã làm chút công khóa, tính tình của Ân lão thái gia hiền lành, chia rất nhiều việc buôn bán kiếm tiền cho người khác, nghĩ có bạc mọi người cùng nhau kiếm, lòng dạ như vậy thật sự không phải người thường có thể sánh bằng. Tiểu nữ tử cũng không cầu gì to lớn, chỉ hy vọng có thể kiếm chút ngân lượng trọng chấn môn mi.”
“Phong mỗ mạo muội, không biết cô nương xuất thân…”
“Tiểu môn tiểu hộ, không đáng nhắc tới, Phong chưởng quỹ có nghe nói qua Hứa gia Nam châu chưa?”
“Hứa gia? Có phải là Hứa gia Nam châu thiện trưởng thái ngọc không(am hiểu về ngọc)?”
“Phải, nguyên bản Hứa gia chúng ta coi như là có chút nội tình, nhưng không nghĩ tới xảy ra nạn mỏ, già trẻ lớn bé toàn Hứa gia tử thương không ít, chưởng quỹ mới vừa rồi cũng nhìn thấy, vị người nhà trên lầu ta kia bị thương hai chân, hôm nay không thể đi lại…”
“Thì ra là thế.”
“Hứa gia tuy rằng suy tàn, thế nhưng thân là người Hứa gia, cũng không có thể trơ mắt nhìn bảng hiệu Hứa gia bị phủ bụi, cũng may tổ tiên còn để lại một vài thứ, coi như là có chút tài sản, cho nên mới nghĩ đến phương pháp chạy tới Giang Nam một chuyến, đây không phải cầu đến trước mặt Phong chưởng quỹ sao.”
Tâm thần của Phong chưởng quỹ khẽ động: Hứa gia suy tàn, không biết dẫn tới bao nhiêu người sinh lòng cảm khái, thậm chí còn có thật nhiều người chạy tới Lan châu, muốn tìm di bảo thất lạc của Hứa gia.
Phải biết rằng Hứa gia thiện trưởng thai ngọc, đồn đãi Hứa gia có một khối thất thải ngọc thạch, trên đời hiếm thấy, sau khi Hứa gia suy tàn, khối ngọc thạch này đã không thấy tung tích, nếu hắn có thể tìm được khối ngọc thạch này, hiến cho Ân lão thái gia, như vậy là có một cái công lớn.
(Luna: Cứ tưởng xử tới Ân gia chứ không nghĩ tới lại ngọt đến ngán luôn. Hy vọng rất nhiều vào chương sau)