CHƯƠNG 358: TA KHÔNG XỨNG CÓ DANH TÍNH?
Dịch giả: Luna Wong – đã bão xong, bên này cũng sắp mưa do bão số 3, chúc mọi người có thời gian đọc truyện thư giãn tại Bookwaves
Đội thuyền chậm rãi cặp bờ, Hứa Vân Noãn xuống thuyền, thả lỏng duỗi người: “Ở trên thuyền lâu như vậy, khớp xương trên người đều lỏng hết, làm đến nơi đến chốn cảm giác thực sự không tệ.”
Mục Trần Tiêu nghiêng đầu nhìn gò má điềm mỹ của Hứa Vân Noãn, trong ánh mắt mang theo vẻ hơi cưng chìu: “Nếu cô nãi nãi không muốn tiếp tục ngồi thuyền nữa, như vậy chúng ta ngồi xe ngựa đi, phản chính nơi này cách Bác Lăng cũng không xa.”
Hứa Vân Noãn gật đầu: “Tốt, ở trên thuyền tuy rằng có thể thưởng thức được mỹ cảnh, nhưng tất cả chi phí ăn mặc đều cần phải chú ý cực kỳ, dù sao chọn mua một loại không tiện, nhưng nếu ngồi xe ngựa lại bất đồng, chúng ta có thể nếm thử mỹ thực các nơi. Hồi lâu không tới Giang Nam rồi, trong lòng thực tại hoài niệm!”
“Được, nghe cô nãi nãi an bài.”
Đoan vương ở một bên nhịn không được mở miệng, ngữ khí có chút chua chát: “Các ngươi có còn nhớ rõ, có một người đi cùng các ngươi không?”
Hứa Vân Noãn cười hì hì đáp lời: “Đoan vương nói là Úc Khoảnh hộ vệ?”
Mục Trần Tiêu phối hợp nói: “Chúng ta tự nhiên không quên Úc Khoảnh, chỉ bất quá Úc Khoảnh vẫn thiếp thân bảo hộ ở bên cạnh ta, nếu không có hắn, khó tránh khỏi sẽ dụ cho người hoài nghi, nên cũng muốn lưu hắn lại.”
“Ta nói là ta! Đường đường Đoan vương điện hạ!” Gương mặt của Đoan vương bất mãn, “Hai người các ngươi quả thật muốn bỏ lại một mình ta, lúc tới dọc theo đường đi chúng ta đánh bài diệp tử, nhiệt nhiệt nháo nháo, không vui sao, mắt thấy sắp tới chỗ, hai người các ngươi đi tiêu dao khoái hoạt, độc lưu lại một mình ta đi vào Kinh Châu thành, nói không chính xác còn phải bị bách tính nghi vấn và thóa mạ, hai người các ngươi nhẫn tâm thế sao?”
Mục Trần Tiêu mở miệng nói rằng: “Cô nãi nãi của ta tuổi nhỏ, chưa cập kê, ta lại là người tàn phế, hai chân không thể đi lại, theo lý điện hạ là người có năng lực nên công lao nhiều, nâng trọng trách lên mới phải, điện hạ và chúng ta tình nghĩa thâm hậu, nên không để cho đám lâu la, tàn phế như chúng ta lên sân khấu chứ?”
Đoan vương bị nghẹn, liếc mắt Mục Trần Tiêu: “Được, trước đây lúc ngươi còn tốt, ta đánh không lại ngươi, hôm nay ngươi thời thời khắc khắc chiếm lý, ta nói không lại ngươi, nói chung sợ các ngươi được chưa? Bất quá, hai người các ngươi mang theo Úc Khoảnh bên người, không nói cái khác, chỉ cần là lên xuống xe ngựa, cùng với buổi tối hầu hạ, nếu không có Úc Khoảnh ở, tóm lại không tiện.”
Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Điện hạ, kỳ thực còn có một việc chưa có nói cho ngươi biết.”
“Còn có chuyện gì?”
Bookwaves.com.vn
“Ngươi cũng biết, gia gia ta cực kỳ coi trọng cô nãi nãi, trước lại xảy ra việc ám hại trong khu vực săn bắn, hắn càng lo lắng, nên hắn phái không ít nhân thủ, chỉ là không có đi cùng chúng ta mà thôi, ngoài ra còn có Ôn đại phu của Hồi Xuân đường, hắn cũng tới Giang Nam, Ôn đại phu có thật nhiều đệ tử, vẫn rất quen thuộc với Giang Nam giá phiến, điện hạ không cần lo lắng cho hai người bọn ta, chủ phải chiếu cố mình thật tốt là được.”
Đoan vương trầm mặc chỉ chốc lát, quay đầu nhìn về phía nước sông sau lưng, lo lắng thở dài nói: “Hai người các ngươi có hay không nhận thấy được, cái to lớn của giang phong cách ngoại hôm nay không?”
Hứa Vân Noãn cảm thụ một hồi, có chút nghi ngờ hỏi: “Tôn nhi, ngươi cảm thấy gió lớn không?”
“Ngày hôm nay không phải không có gió gì sao?”
Đoan vương xoay đầu lại, trong ánh mắt tràn đầy ai oán: “Nếu không có giang phong, vậy sao trong lòng ta đây bị thổi đến thật lạnh, thật lạnh nhỉ?”
Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu hơi sửng sốt, lập tức liếc nhau cười to lên.
“Điện hạ quay đầu lại mặc ấm thêm một ít, lại để cho người nấu chút canh uống, nhất định sẽ ấm áp.”
“Được rồi, hai người các ngươi mau đi đi, không đi nữa, ta liền không nhịn được muốn động thủ đánh người.” Đoan vương cảm giác mình thực sự sắp lâu lệ chua xót.
Hắn một lòng một ý lo lắng cho hảo huynh đệ của mình, nhưng trên thực tế người ta đã sớm làm xong mấy lớp chuẩn bị, chỉ có bản thân như một đứa sỏa thôi.
Trong mắt Mục Trần Tiêu lóe lên tiếu ý: “Đa tạ điện hạ, mặt khác, chuyện trong Kinh Châu thành trên mặt nổi tuy rằng đã kết, nhưng trên thực tế, phía sau còn có dính dáng càng sâu, nên điện hạ phải bảo trọng bản thân thật tốt, gặp phải sự tình nghìn vạn lần không thể sốt ruột mãng chàng, để tránh khỏi trúng bẫy của người khác.”
Đoan vương gật đầu: “Yên tâm đi, tuy rằng ta cũng nhìn không được hành vi của một số người, bất quá ta cũng minh bạch, có một số việc không gấp được, tựa như các ngươi nói, trong cung còn có mẫu phi nữa, dù cho ta không vì an nguy của mình, cũng phải suy nghĩ cho mẫu phi, sẽ không hành sự xung động.”
“Được.”
Sau nửa canh giờ, Đoan vương mang theo Lưu Lan cùng Thanh Huy đã ngụy trang lên xe ngựa, thẳng đến Kinh Châu thành.
Lại qua hai khắc chung, một chiếc xe ngựa tầm thường thanh oành chậm rãi ra khách sạn, đi về phương hướng Bác Lăng.
Trên xe ngựa, tâm tình của Hứa Vân Noãn thật tốt, bốc một quả hồng tẩm đường lên, nhét vào trong miệng Mục Trần Tiêu: “Tôn nhi nếm thử xem thế nào? Là ta phát hiện ở sạp nhỏ trước cửa khách sạn, nếm thử một miếng, cảm thấy chua chua ngọt ngọt cực kỳ không tệ.”
Bookwaves.com.vn
“Cô nãi nãi cảm thấy ngon, nhất định là đồ tốt.”
Đường trong suốt xác cực kỳ giòn xốp, cắn một cái, liền răng rắc một tiếng phá vỡ, vị đạo chua chảy xuôi vào trong miệng, để miệng lưỡi của người chảy nước bọt.
Hứa Vân Noãn cười đến mắt cong cong, mở cửa sổ nhỏ trên vách xe, hăng hái bừng bừng nhìn cảnh trí ngoài cửa sổ xe: “Nghe nói đất phong của Bác Lăng hầu thoáng xa xôi chút, thế nhưng cảnh sắc lại cực đẹp.”
Mục Trần Tiêu gật đầu: “Lúc sớm, đã từng theo gia gia đi qua một lần, đất phong của Bác Lăng hầu bởi vì không phải ở nơi giàu có và đông đúc, hoàng thượng tựa hồ cảm thấy có chút đuối lý, nên diện tích phong thưởng cực lớn, cảnh sắc trong Bác Lăng thành ưu mỹ nhất.”
Hứa Vân Noãn xoay đầu lại, ánh mắt chuyên chú nhìn Mục Trần Tiêu: “Ta nghe nói Bác Lăng thành này xây bên nước, thành trì cực lớn, phân nửa núi phân nửa nước, có dòng nước xuyên qua thành, trong ngày thường có thuyền qua lại, thưởng thức non sông tươi đẹp, cực kỳ đặc biệt.”
“Quả thực như vậy, hơn nữa trong thành trồng đầy hoa sen, chủng loại hồng đài, có người nói lúc liên hoa nở rộ, cả thành đều là hồng sắc, hương phiêu mười dặm, bởi vậy Bác Lăng thành còn có tên là Liên thành.”
“Ta đây trái lại nghe nói qua, nghe nói là bởi vì lão hầu gia cực kỳ thích ăn hạt sen, cho nên mới để người trồng sen cả thành.”
Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng mà lắc đầu: “Ta cũng nghe người khác nói như vậy, bất quá gia gia lại nói, vị Thôi lão hầu gia kia kỳ thực chính là da mặt mỏng, cho nên mới tìm cái tên thích ăn hạt sen này, trên thực tế lại có nguyên nhân khác.”
“Có nguyên nhân khác?”
“Không sai, Thôi lão hầu gia cùng thê tử của chính mình quen biết từ thuở thiếu thời, có người nói cảm tình vẫn rất tốt, thê tử của hắn cực kỳ thích liên hoa, Thôi lão hầu cũng từng lập chí nguyện, bảo là muốn lấy mười dặm hồng trang tới nghênh thú thê tử của chính mình, nhưng khi đó chính trực là màn cuối của tiền triều, các loại sự tình rung chuyển không ngừng, Thôi gia cũng vài lần phập phồng, trời đất xui khiến chỉ có thể cử hành hôn lễ thật đơn giản, bởi vậy trong lòng lão hầu gia vẫn hổ thẹn, sau này thê tử của hắn bất hạnh mất, trong lòng của hắn vẫn nhớ, cho nên liền ở trong Bác Lăng thành trồng đầy hồng thai liên(sen đài hồng) cả thành, hôm nay cả tòa thành đều phủ thêm hồng màu…”
Hứa Vân Noãn chậm rãi nháy mắt một cái: “Vị Thôi lão hầu gia kia trái lại một người trường tình…”
“Đúng vậy, chỉ tiếc phu nhân của hắn từ đầu tới cuối đều không có cơ hội, nhìn Bác Lăng thành phủ thêm hồng trang, coi như là tạo hóa trêu người.”