CHƯƠNG 359: NGẤM NGẦM BIỂU LỘ
Dịch giả: Luna Wong – chào tháng 9, để chúc mừng đại lễ 2/9 ta sẽ bão chương liên tục 3 ngày: 1,2,3/9 luôn hen
Hứa Vân Noãn hơi thở dài một tiếng: “Tuy rằng Bác Lăng hầu phu nhân không có biện pháp thấy cả thành hồng trang, bất quá dưới đất có linh, biết được Thôi lão hầu cũng có tâm ý như vậy, cũng là kiếp này không tiếc đi.”
“Cô nãi nãi cũng thích chuyện như vậy sao?” Mục Trần Tiêu nhẹ giọng hỏi.
“Vậy phải xem người làm loại chuyện như vậy ta có thích hay không. Nếu là người ta thích, dù cho chỉ là đưa sang một cái lông chim nhẹ tênh, ta cũng cảm thấy đó là bảo vật trân quý nhất trên đời, nhưng nếu là người ta không thích, dù cho hắn moi cả trái tim của bản thân ra đặt ở trong tay của ta, ta còn ngại trái tim đó huyết tinh không chịu nổi được!”
Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng thu nạp ngón tay, thanh âm đều có vẻ thoáng căng thẳng chút: “Nếu là ta tặng đồ cho cô nãi nãi thì sao, cô nãi nãi sẽ coi như trân bảo, hay là sẽ bỏ đi không để ý?”
Hứa Vân Noãn cúi người ra phía trước, sau đó đưa ngón tay ra, trực tiếp chỉ ở tại mi tâm của Mục Trần Tiêu, ngón tay mang theo cảm giác hơi mát, để cả người Mục Trần Tiêu đều căng thẳng.
Hứa Vân Noãn có chút nghiêm túc nhìn ánh mắt của Mục Trần Tiêu, giọng nói vô cùng trịnh trọng: “Nếu là tôn nhi ngươi, vật gì cũng không cần đưa cho ta, ta đều muốn dời hết núi vàng núi bạc đến trước mặt của ngươi.”
Trái tim của Mục Trần Tiêu kêu thình thịch liên tục, hắn hơi rút thân thể, để tránh Hứa Vân Noãn nghe được tiếng tim đập cực nhanh của hắn: “Xem ra cô nãi nãi cũng thích ta.”
“Đó là tự nhiên, ngươi là tôn nhi của ta, ta thích ngươi nhất trên đời.” Hứa Vân Noãn nói đương nhiên.
Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng nuốt hớp nước bọt, hầu kết lăn lên trượt xuống tạo thành vòng cung thâm thúy, trong đầu trực tiếp bỏ quên hai câu trước, chỉ để lại một câu cuối cùng: Ta thích ngươi nhất trên đời này…
Trong lòng Mục Trần Tiêu vừa chua vừa mềm, chỉ cảm thấy nghe được câu này, mình cũng không tiếc: “Ta cũng thích nhất ngươi…”
Lúc này đây hắn cũng không có xưng hô cô nãi nãi, Hứa Vân Noãn lại không có nhận thấy được dị thường, chỉ là vui mừng gật đầu, cười đến có chút xán lạn.
Xe ngựa chậm rãi đi phía trước, hai người cười cười nói nói, vui mừng có tiếng không ngừng.
Ban đêm, xe ngựa chậm rãi dừng ở Cổ Thiệu trấn.
Hứa Vân Noãn nhảy xuống xe ngựa, vừa mới chuẩn bị tự mình đón Mục Trần Tiêu xuống, liền thấy Lưu Hổ và Hàm Chương bước nhanh chạy tới: “Gặp qua cô nãi nãi, ra mắt công tử.”
“Hai người các ngươi sao tới đúng lúc như vậy? Là một mực nơi này chờ sao?”
“Không chỉ là hai người bọn họ tới đúng lúc, lão phu tới cũng không muộn.” Một thanh âm có chút nghiêm túc vang lên.
Bookwaves.com.vn
Nhãn thần của Hứa Vân Noãn sáng ngời, vội vàng ngẩng đầu nhìn sang: “Sư bá!”
Ôn Như Xuân trông thấy dáng dấp của Hứa Vân Noãn thập phần tinh thần, tâm tư vẫn lo lắng thoáng buông lỏng chút, bất quá nét mặt nghiêm túc như trước: “Ồn ào lớn tiếng như vậy làm cái gì, lẽ nào sư bá ta còn không nghe được sao?”
“Nhìn thấy sư bá trong lòng quá mức vui mừng, nên âm điệu không tự chủ được cao lên, sư bá nhìn thấy ta, lẽ nào không vui?”
Hứa Vân Noãn nháy mắt, dáng dấp thập phần mong đợi.
Ôn Như Xuân giơ tay lên nắm thành quyền, đặt ở bên mép, hơi ho khan một tiếng: “Các ngươi những tiểu cô nương, tính tình chính là nghịch ngợm, nếu ta nói không vui, ngươi sẽ không khóc chứ?”
“Vậy sư bá vui vẻ rồi, người vui vẻ thì cứ nói thẳng đi, không nên không được tự nhiên như vậy, ngươi không nói ta làm sao biết?”
“Nhanh mồm nhanh miệng như vậy, cũng là tam gia gia ngươi dạy ngươi?”
“Sư bá không nên hiểu lầm tam gia gia, đây là đại gia gia dạy, đại gia gia nói, trong lòng vui mừng thì nói ra, đỡ phải sau này muốn nói tựu đã có cơ hội.”
“Đại gia gia ngươi đúng là làm ẩu, nữ hài tử gia chính là nên rụt rè một ít, cũng không thể tùy tùy tiện tiện treo vui vẻ, yêu thích trên mặt, nói vậy chẳng phải là người người đều biết được tâm tư của ngươi sao?”
“Nếu là người bên ngoài, ta tự nhiên sẽ không như vậy, nhưng người là sư bá.”
Tiếu ý trong ánh mắt của Ôn Như Xuân càng phát rõ ràng: “Đi thôi, ta đã đặt xong khách sạn rồi, nghỉ ngơi một chút mới khởi hành.”
Hứa Vân Noãn nhìn Mục Trần Tiêu nháy mắt một cái: “Nhìn xem, ta đã nói sư bá là người dễ đối phó nhất.”
Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng mà giương khóe môi lên: Ai không thích nhìn cô nãi nãi ôn ngôn nhuyễn ngữ nói lời tốt chứ? Vừa rồi cô nãi nãi nếu nói với hắn, cho dù là muốn tim của hắn, hắn cũng sẽ không chút do dự moi ra cho nàng.
“Cô nãi nãi lợi hại nhất.”
“Vậy sau này ngươi phải học một chút.”
“Cô nãi nãi thích nghe dỗ ngon dỗ ngọt không?”
“Nữ hài tử đều thích, ” Hứa Vân Noãn nói xong xoay đầu lại, tràn đầy nhắn nhỏ Mục Trần Tiêu nói rằng, “Ngươi học thì được, nhưng không thể đi ra ngoài, nương những lời dỗ ngon dỗ ngọt này lừa những tiểu cô nương khác!”
Tôn nhi nhà nàng, tự nhiên phải làm một người chính trực lương thiện nhất.
“Ta đây sẽ không nói với người khác…” Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng nhấp môi, ở trong lòng âm thầm bổ sung một câu: Chỉ nói với cô nãi nãi được không?
Hứa Vân Noãn gật đầu: “Như vậy mới đúng chứ!”
Bookwaves.com.vn
Đến khách sạn, Hứa Vân Noãn bắt đầu căn dặn mọi người: “Chúng ta phải ngụy trang thân phận, nghìn vạn lần chớ lộ ra kẽ hở trước mặt người ngoài, như vậy sư bá chính là gia gia của chúng ta, ta và Trần Tiêu đó là tôn tử và tôn nữ của sư bá, Lưu Hổ và Hàm Chương cũng phải ngụy trang một chút, hình dạng phải đổi, xưng hô cũng không thể sai, ở bên ngoài xưng hô ta và Trần Tiêu là cô nương và công tử.”
Lưu Hổ và Hàm Chương liền vội vàng gật đầu: “Vâng, thỉnh cô nương yên tâm, chúng ta cũng sẽ căn dặn những người khác.”
“Tốt.”
Ôn Như Xuân nhìn có chút vui mừng: “Vân Noãn, còn không mau tới bóp vai cho gia gia một chút?”
Hứa Vân Noãn tiếu ý dịu dàng gật đầu: “Vâng, tôn nữ bóp vai cho gia gia ngay.”
Cước bộ của Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng đi tới, đè huyệt vị giúp Ôn Như Xuân hòa hoãn đau nhức trên vai.
Ôn Như Xuân hơi hé mắt, trong ánh mắt tràn đầy tiếu ý: “Thủ pháp xoa bóp của ngươi ngược lại không tệ.”
“Trước đây ở trong núi thường giúp ba vị gia gia xoa bóp, thân thể của bọn họ đều không được tốt lắm, thường xuyên cảm thấy đau đớn, bất quá, ta nhấn một chút, bọn họ liền đều nói khá hơn một chút. Kỳ thực thủ pháp như ta có chút thô thiển, đâu có thể thực sự giúp được bọn họ đâu, bất quá là dỗ ta vui vẻ, để lòng ta an mà thôi.”
“Ngươi vui vẻ, bọn họ cũng theo vui vẻ, người hễ vui vẻ, đau đớn trên người tất nhiên không thể nghiêm trọng, ngươi thật giúp được ba vị lão gia tử.”
Hứa Vân Noãn nở nụ cười: “Nghe được sư bá nói như vậy, trong lòng ta đột nhiên cảm thấy an ổn hơn nhiều.”
Mục Trần Tiêu ở một bên nhìn, trong ánh mắt mang theo lo lắng: Cùng nhau đi, cô nãi nãi đều cười đến cực kỳ vui vẻ, lẽ nào trong lòng vẫn đè nén chua xót khổ sở sao?
Cũng phải, ở đó dù sao cũng là nói nàng và Hứa tam lão gia tử đã từng đến, nhìn thấy từng ngọn cây cọng cỏ ven đường, đều có thể nhớ lại thời gian trước đây dắt tay đi qua.
Cảm tình của cô nãi nãi đối với ba vị lão gia gia sâu như vậy, làm sao có thể thờ ơ được?
“Cô nãi nãi mệt mỏi không? Có cần tôn nhi tới giúp ngươi xoa bả vai không?” Sau khi Mục Trần Tiêu nói xong, bên tai chợt thổi qua một tia hồng nhuận.
Lời nói này đi ra thực tại không thỏa đáng, nhưng mới vừa rồi trong lòng khó chịu, căn bản không để hắn tỉ mỉ tự định giá, ngôn ngữ liền lao ra miệng.