Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 360: CÔ NÃI NÃI LÀ DÊ CON BÉO


Dịch giả: Luna Wong


Hứa Vân Noãn chính là bởi vì nhớ lại ba vị lão gia tử mà trong lòng hơi sầu não, nghe được Mục Trần Tiêu hỏi nàng có cần hỗ trợ bóp bả vai hay không, nhất thời sững sờ ở tại chỗ.


Đổ ửng bên tai của Mục Trần Tiêu càng ngày càng đậm, mơ hồ còn có xu thế trên tràn lan ra gương mặt, hắn vội vã mở miệng giải thích: “Cô nãi nãi, ta không có ý gì khác, chỉ là muốn trong khoảng thời gian xe ngựa mệt nhọc, chắc cũng cực khổ, thân là tôn nhi tự nhiên phải làm có lòng hiếu kính.”


Nguyên bản Ôn Như Xuân hơi híp mắt, dáng dấp hưởng thụ chí cực, lúc này nghe được lời của Mục Trần Tiêu, chợt xoay đầu lại, trong ánh mắt cà cà hiện lên từng đạo ánh sáng lạnh:


“Đoạn thời gian này Lão phu nghiên cứu độc dược, phát giác sư đệ năm đó nói hết sức có đạo lý, y độc chẳng phân nhà, độc dược chắc cũng là một bộ phận của y thuật, chỉ là còn thiếu người nghiệm thuốc, Mục tướng quân có muốn thử một lần hay không?”


Rót thạch tín cho người khác, đã khó giải mối hận trong lòng hắn!


Tiểu tử thúi này, dĩ nhiên mơ ước tôn nữ của sư đệ hắn, thật cho rằng phía sau Vân Noãn không ai a?


Mục Trần Tiêu vội vã hơi dời đường nhìn, hơi có chút chột dạ không dám đối diện với Ôn Như Xuân.


Hứa Vân Noãn lại cười hì hì, không có phát giác được bao nhiêu dị thường: “Sư bá, Trần Tiêu xưa nay có hiếu tâm nhất.”



“Có hiếu tâm là tốt…” Nhưng Mục Trần Tiêu này có chỉ sợ không phải hiếu tâm, mà là tiếu tưởng, lòng ham muốn!


Thảo nào ni, hắn muốn đón Vân Noãn đến Hồi Xuân đường, bất kể là Mục Thiên Trù hay là Mục Trần Tiêu, đều liên tiếp phản đối, nguyên lai trong lòng đánh chủ ý sai lệch!


Tiểu sư đệ của mình thật đúng là hồ đồ, sư huynh thật tốt không nhờ cậy, dĩ nhiên ủy thác cho Mục Thiên Trù bên kia, hiện tại hay rồi, con cừu nhỏ sỏa hồ hồ, béo mập mạp Vân Noãn này sẽ vào miệng cọp, cũng không biết mấy người sư đệ dưới đất thấy một màn như vậy, sẽ có cảm tưởng thế nào?


Mục Trần Tiêu quay Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng cười cười, ngậm miệng không nói nữa, rất sợ nói nhiều sai nhiều.


Bookwaves.com.vn

Hứa Vân Noãn tiếp tục giúp Ôn Như Xuân bóp vai, có dời câu chuyện: “Sư bá, ngươi cảm thấy lực đạo thế nào?”


“Vân Noãn chưởng khống khí lực trên tay vô cùng tốt, bóp cực kỳ thoải mái.” Ôn Như Xuân một chút cũng không tiếc khen, “Vân Noãn, khí lực của ngươi bao lớn?”


“Mặc dù không thể nói lực năng có thể khiêng đỉnh như nhị gia gia, thế nhưng đánh hai ba người hẳn là không nói chơi.”


“Không tệ, không tệ, hôm nay ngươi hành tẩu bên ngoài, không thể so với trong phủ, rất có thể sẽ phát giác một số người nguyên bản nhìn là tốt, nhưng trên thực tế lại không có lòng tốt, một khi phát hiện người như vậy, hạ thủ không cần có chút do dự nào, trực tiếp đánh cho người gần chết rồi mới nói, hiểu chưa?”


Hứa Vân Noãn vội vàng gật đầu: “Sư bá yên tâm đi, lúc ra cửa ca ca cũng dặn dò ta như vậy, ta nhất định sẽ không để cho bản thân thua thiệt.”



“Nếu người khác dặn dò qua, như vậy ngươi phải thời thời khắc khắc nhớ ở trong lòng, đối xử với bất luận kẻ nào đều phải thân lượng rõ ràng, không nên bị một số người lừa.” Nhất là Mục Trần Tiêu kia!


Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng rũ đôi mắt, che lại tâm tư trong mắt, dáng dấp như núi bất động.


Ôn Như Xuân tỉ mỉ đánh giá thần sắc của Hứa Vân Noãn, phát giác nàng tựa hồ không không biết tâm tư của Mục Trần Tiêu, hơn nữa nhãn thần của nàng thông thấu, trong suốt, căn bản là một hài tử còn chưa lớn, không thông chuyện tình ái, nên hắn cũng không muốn chỉ rõ, để tránh khỏi Hứa Vân Noãn khai khiếu.


Hứa Vân Noãn vội vã đáp ứng: “Được, ta nghe sư bá.”


“Hôm nay canh giờ cũng không còn sớm, ở Cổ Thiệu trấn nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm ngày mai tiếp tục xuất phát.”


“Được.”


Hứa Vân Noãn đưa Mục Trần Tiêu đến phòng của hắn, nhìn thấy Mục Trần Tiêu vẫn nhẹ nhàng rũ đôi mắt, thần sắc tựa hồ có chút ngưng trọng, không khỏi mở miệng nói rằng: “Tôn nhi, ngươi làm sao? Có phải cảm thấy sư bá nói chuyện không dễ nghe không?”

“Không có, sư bá cũng là vì tốt cho cô nãi nãi, nói cực kỳ có đạo lý.”


“Trong ngày thường nếu tam gia gia nghiên cứu y thuật và độc thuật, chìm đắm trong đó vài ngày không nói chuyện đều là chuyện bình thường, nhưng một khi hắn nghiên cứu xong, thì thích lôi kéo ta nói các loại các dạng lời, phảng phất là muốn bù lại trầm mặc trước đó.



Lúc ta còn rất nhỏ cảm thấy tam gia gia cứ nói linh tinh, thường đi tìm đại gia gia cáo trạng, bởi vì chỉ có đại gia gia có thể quản được hắn. Thông thường đại gia gia cũng sẽ nói tam gia gia một trận, đuổi hắn đi rất xa, sau đó lại quay đầu nói với ta, tam gia gia như vậy, cũng là bởi vì trong lòng vô cùng quan tâm ta…”


“Cô nãi nãi…”


“Tam gia gia cũng bị thương một chân, mặc dù không có lợi hại đến nông nỗi không thể đi lại như ngươi, nhưng thời khắc ảnh hưởng hắn, để tính tình của hắn trở nên càng thêm mẫn cảm, nên gặp phải vấn đề, hắn luôn luôn thích nói đi nói lại, phảng phất hắn nói nhiều lần, ta nhất định có thể nhớ kỹ, sau đó tránh cho đi đường cũ.


Sau này từ từ hiểu, ta thích dán hắn, nghe hắn nói lại những chuyện quan tâm ta, mỗi một lần nghe trong lòng sẽ càng thêm ấm một phần, bởi vì ta biết mỗi một lời căn dặn đều là một phần tâm ý của hắn.”


Bookwaves.com.vn

“Cũng chính bởi vì vậy, cô nãi nãi mới có thể dễ dàng tiếp thu Ôn đại phu sao?”


“Đúng vậy, có lẽ là bởi vì Ôn đại phu là đại sư huynh của tam gia gia, tính cách của tam gia gia chắc cũng là bị ảnh hưởng của hắn, ở trên người của Ôn đại phu, ta cuối cùng có thể thấy cái bóng của tam gia gia, cho nên mới muốn càng thêm thân cận với hắn một ít.”


“Thì ra là thế.”


“Nên có đôi khi Ôn sư bá nói chút có, chút không có, chúng ta nghe là được, không cần xem thật, tôn nhi, ta biết được tính tình của ngươi cũng thập phần mẫn cảm, nên không hy vọng ngươi bởi vì lời của sư bá, mà có chút không thoải mái.”


“Người không phải thường nói, yêu ai yêu cả đường đi sao, ta lưu ý cô nãi nãi, như vậy tự nhiên cũng sẽ càng thêm tôn kính Ôn sư bá, sẽ không bởi vì hắn nói hai câu, mà sinh lòng không vui.”


“Vậy là tốt rồi! Chờ sư bá hiểu ngươi hơn một chút, hắn nhất định sẽ thích ngươi.”


“Ta luôn cảm thấy sẽ có chút gian nan.”



Dù sao mới vừa rồi Ôn đại phu chắc là phát giác tâm tư của hắn, đôi nhãn thần kia lạnh đến như băng vậy, quay đầu lại còn không biết làm sao tìm gia gia nháo nhà mình nữa!

“Sẽ không, đây không phải là còn có ta sao?” Hứa Vân Noãn nói tự tin.


“Vâng, may là còn có cô nãi nãi.”


Sau khi quay về đến khách sạn, Ôn Như Xuân trực tiếp bắt đầu viết thư cho Mục Thiên Trù, trong thư dương dương sái sái mắng Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu lòng muông dạ thú, dùng đủ hơn mười trang giấy, toàn bộ phong thư chứa cổ cổ nang nang, nhìn như là một quyển sách nhỏ.


Viết xong thử phát tiết một trận, tâm tình của Ôn Như Xuân tốt hơn, sáng sớm ngày thứ hai, lại khôi phục dáng dấp tinh thần sáng láng.


Mấy người Hứa Vân Noãn lần thứ hai khởi hành, nhân thủ trước đó sai phái ra đi không ngừng có tin tức đưa về.


Hứa Vân Noãn đọc thư trong tay, trong ánh mắt hiện lên một tia sáng: “Tôn nhi mau xem, cá lớn thực sự bắt đầu cắn câu rồi.”


Ân gia chiếm được tin tức Hứa Vân Noãn tận lực thả ra ngoài trước đó, cực kỳ quan tâm chuyện này.


Ân gia lão thái gia đã là gần đất xa trời, tính tình hắn cường thế, làm chuyện gì đều không cho phản bác, đến sau này mới phát hiện toàn bộ Ân gia bị hắn quản quá mức nghiêm khắc, đám tôn tử từng người một khúm núm, cũng không quá thành khí.


Nếu hắn chết một cái, hổ báo sài lang phía ngoài, còn không trực tiếp đều xông tới, xé Ân gia thành thất linh bát lạc sao?


Nên, vừa nghe đến khối thất thải ngọc thạch có thể kéo dài tuổi thọ kia có hạ lạc, cả người Ân lão thái gia đều tinh thần không ít, hạ lệnh nhất định phải tìm cho bằng được.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận