CHƯƠNG 361: LIỀN HỎI NGƯƠI CÓ SỢ KHÔNG?
Dịch giả: Luna Wong
Mục Trần Tiêu đọc xong thư của Hứa Vân Noãn đưa tới, thần sắc hơi có chút kinh ngạc: “Cô nãi nãi phái Tần Minh Triết tới Giang Nam?”
“Đúng vậy, Chu Hoài bị hạ đại ngục, những người khác của Chu gia lại không thành khí, nên Tần Minh Triết cũng không cần tùy thời tùy chỗ chú ý giấu diếm thân phận của mình như trước nữa, ta càng nghĩ, để cho hắn ở Giang Nam có thể phát huy ra tác dụng lớn hơn.”
“Tuy rằng nhìn Tần Minh Triết tính tình không đủ lão luyện, thế nhưng rốt cuộc cũng xông xáo trên giang hồ lâu như vậy, hắn tiếp xúc với gia tộc các nơi cũng nhiều, thậm chí còn lý giải đáy của một số người, do hắn ở Giang Nam phụ trách, chắc có thể tiết kiệm không ít chuyện.”
“Ta cũng nghĩ như vậy, nên lúc này đây thử Ân gia một chút, ta liền phái hắn sang, tiếp xúc nhiều, tiếp xúc những lão hồ ly này, luôn có thể đủ học thêm chút nội tâm.”
“Cô nãi nãi xem xét cực kỳ chu toàn.”
Dọc theo đường đi an an ổn ổn, cũng không có phát sinh chuyện gì, sau giờ ngọ ngày thứ ba, xe ngựa dừng ở Bác Lăng thành môn.
Hứa Vân Noãn xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn về phía người đi đường đi tới đi lui ở cửa thành, trong ánh mắt mang theo màu hơi sáng: “Tôn nhi mau nhìn, người của Bác Lăng thành này tựa hồ cũng cực kỳ thích hoa sen, đến cây dù giấy bọn họ chống cầm, đại thể đều có tiêu chí hoa sen.”
“Thượng hữu sở hảo, hạ tất thậm yên, Bác Lăng hầu thích hoa sen, dân chúng phía dưới chịu phù hộ của hắn, tự nhiên cũng sẽ có sở thích y chang.”
Hứa Vân Noãn có chút ý động: “Tôn nhi, bằng không chúng ta cũng xuống xe ngựa đi bộ một chút đi, vừa lúc có thể tỉ mỉ thưởng thức cảnh sắc trong thành một chút, thời tiết này, chắc chính là lúc thưởng thức hoa sen tốt nhất.”
“Được.”
Xe ngựa của Hứa Vân Noãn dừng lại, đám người Lưu Hổ và Hàm Chương liền vội vàng tiến lên, giúp đỡ Mục Trần Tiêu ngồi lên trên xe lăn.
Hứa Vân Noãn đẩy Mục Trần Tiêu chậm rãi vào thành, lập tức chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Vào thành, dọc theo chủ nhai đi không xa lắm, liền thấy có dòng nước chậm rãi xuyên thành mà qua.
Dòng nước cực kỳ bình yên rộng rãi, hai bên trồng đầy sen đang nở rộ, giống loại là đài hồng, loại hồng thai liên này, cánh hoa phồn phục(cực nhiều), nhan sắc diễm lệ, tim sen vàng nhạt, thả hương khí phá lệ xa xâm, còn chưa tới gần, đã tắt có làn gió thơm trận trận.
Đến gần nhìn, có thuyền nhỏ có mui chậm rãi xuyên toa ở trong lá sen, trên đầu thuyền, trên đầu lão ông chấp một một cây gậy trúc mang trúc lạp, bên hông treo hồ lô rượu, ở trên đầu thuyền thả mấy cái liên hoa, cây gậy trúc nhẹ nhàng khẽ động, liền phá vỡ lá sen trọng trọng, trực tiếp dừng ở trước một bậc thang bên bờ nước.
“Hai vị quý khách này muốn lên thuyền ngồi một chút, vòng quanh thành nhỏ nửa vòng, chỉ cần hai mươi văn.”
Mục Trần Tiêu đã sớm nhìn thấy dáng dấp cực kỳ mừng rỡ của Hứa Vân Noãn, nghe được thuyền ông nói, vội vã sẽ gật đầu, lại bị Hứa Vân Noãn ngăn cản.
Bookwaves.com.vn
Hứa Vân Noãn dừng hẳn xe lăn của Mục Trần Tiêu, sau đó cười híp mắt nhìn về phía thuyền ông mở miệng hỏi nói: “Lão bá, tuy rằng chúng ta là khách ngoại lai, nhưng người cũng không có thể không phúc hậu như thế nha, hai mươi văn này cũng hơi bị nhiều đó.”
Lão bá cởi hồ lô rượu bên hông xuống uống một ngụm, nhìn Hứa Vân Noãn tiếu ý dịu dàng, dáng dấp cực gặp may, không khỏi cười ha ha một tiếng: “Tiểu oa nhi ngươi tuổi không lớn lắm, thế nhưng tâm tư lại linh xảo rất được, được rồi, lão bá ta vừa rồi cũng chỉ là đùa ngươi một chút, mười dặm bát hương, người nào không biết ta phúc hậu nhất, mười lăm văn, đây chính là giá công đạo nhất.”
Hứa Vân Noãn hơi giật giật chóp mũi: “Trong hồ lô của lão bá chứa thanh liên nhưỡng?”
Nhãn thần của lão bá thuyền ông sáng ngời: “Ngươi tiểu oa nhi này, chẳng lẽ còn biết uống rượu?”
“Ta cũng không phải biết uống rượu, bất quá nhị gia gia ta cực kỳ thích, trong đó lại uống thanh liên nhưỡng nhiều nhất, ta đương nhiên vừa ngửi liền biết, bất quá lão bá thanh liên nhưỡng trong hồ lô của ngươi sao lại nhiều nước thế?”
“Ha ha, ngươi tiểu oa nhi này biết cái gì? Uống rượu không phải giống như uống nước sao? Nên cho thêm chút nước, còn có thể uống thêm một đoạn thời gian.”
“Lão bá, ta một đường đi tới cũng mua được mấy vò rượu, lão bá mang theo chúng ta đi một vòng nơi này, quay đầu lại ta đổ đầy một hồ lô rượu cho lão bá thế nào?”
“Vậy dĩ nhiên được, mau lên đi.”
Thuyền ông vừa nói, vừa chuẩn bị lên bờ, giúp Hứa Vân Noãn cùng nâng xe lăn của Mục Trần Tiêu, nhưng không thể tưởng Hứa Vân Noãn một cước dẫm bên bờ, một cước đạp lên đầu thuyền, sau đó hai tay cố sức một cái, trực tiếp dọn xe lăn rất nặng kể cả Mục Trần Tiêu lên thuyền.
Cây gậy trúc chống bên bờ của lão bá thuyền ông thiếu chút nữa đều bị bẻ gãy: “tuổi của tiểu oa nhi ngươi không lớn lắm, sao khí lực lại dọa người như vậy?”
“Không có biện pháp, đi ra hành tẩu giang hồ, không có khả năng khác, khí lực phải tốt một chút, như vậy mới có thể không bị người khi dễ.”
“Đây nói cũng phải, nhất lực giáng thập hội, chỉ cần khí lực đủ, những thứ khác đều là kỹ năng giả. Tiểu oa nhi và tiểu ca ngồi vững vàng, thuyền sắp chạy.”
Cây gậy trúc chống một cái, thuyền nhỏ dạt lá sen, tiếp tục chậm rãi về phía trước.
Hứa Vân Noãn ngồi ở hai bên trái phải của Mục Trần Tiêu, giơ tay lên liền ngắt một đóa hoa sen to, nhét vào trong lòng của Mục Trần Tiêu: “Tôn nhi mau nhìn thử xem, hoa sen này có đẹp hay không?”
Bookwaves.com.vn
Mục Trần Tiêu ôm hoa sen đầy cõi lòng, trận trận liên hương mát lạnh truyện vào mũi, mang theo vị đạo thấm vào ruột gan: “Đích thật không tệ.”
“Chờ chúng ta từ Giang Nam trở về, cũng trồng đầy hoa sen nở rộ trong hồ của phủ, chỉ là không biết đám cá chép chúng ta nuôi thế nào, có thể lớn lên lớn hơn một chút hay không, nếu trưởng thành rồi, ta bắt bọn nó lại, nấu canh cho tôn nhi uống.”
Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng giương khóe môi lên: “Được.”
Thuyền ông vừa uống rượu trong hồ lô, vừa nghe đối thoại của Mục Trần Tiêu và Hứa Vân Noãn, khóe môi không khỏi giật giật, một tiểu điệu Giang Nam dương lên:
“Nhất giang yên thủy chiếu tình lam, lưỡng ngạn nhân gia tiếp họa diêm, kỵ hà tùng nhất đoạn thu quang đạm. Khán sa âu vũ tái tam, quyển hương phong thậm dặm châu liêm. Họa thuyền nhi thiên biên chí, tửu kỳ nhi phong ngoại chiêm. Ái sát Giang Nam!”
Nhãn thần của Hứa Vân Noãn sáng ngời, quay Mục Trần Tiêu nháy mắt một cái: “Vị lão bá này có phải nhìn liền không giống như là người bình thường hay không?”
“Cô nãi nãi đã nhìn ra?”
“Cái khác ta không nhìn ra, chỉ là hồ lô rượu bên hông của lão bá kia, là đồ tốt.”
“Hồ lô rượu?”
“Tôn nhi lẽ nào không nhìn ra sao? Đó cũng không phải là một hồ lô thật, mà là lấy hoàng chạm ngọc mài thành.”
“Hoàng ngọc?” Mục Trần Tiêu hơi kinh ngạc, điểm này hắn còn thật không có chú ý tới.
“Hoàng ngọc vốn là đồ quý trọng nhất, điêu nó thành hình dạng hồ lô, còn điêu khắc giống thế nữa, thậm chí ngay cả vết li ti phía trên làm rất tỉ mỉ giống không thể nói, đây nếu như không phải gia đình điều kiện quá tốt, ăn no rửng mỡ, tất nhiên sẽ không làm như vậy.”
Thuyền ông ở phía trước hát tiểu điệu Giang Nam ho khan, cây gậy trúc trong tay hơi trợt một cái, thiếu chút nữa làm lật thuyền nhỏ: “Hai tiểu oa nhi các ngươi, nói lẽ nào cũng không biết cấm kỵ chút sao? Lão đầu ta tuy rằng lớn tuổi, thế nhưng lỗ tai này lại cực thính, hai người các ngươi nói chuyện ta đều nghe được.”
“Vốn không muốn cấm kỵ, lão bá nghe được thì nghe được, có cái gì đâu chứ?” Vốn là nói cho ngươi nghe đó!
“Hừ, hai người các ngươi hiện tại đang ở trên thuyền của ta, tay của ta đây vừa trợt, hai người các ngươi cũng phải ngã xuống chết đuối.”
“Nhĩ lực của ngươi tốt, bất quá trí nhớ này thì không quá tốt.” Hứa Vân Noãn cười hì hì.
“Tiểu oa nhi nói cái gì?”
“Lúc mới lên thuyền, lão bá vừa tán thưởng ta, nói là nhất lực giáng thập hội, người động động thủ, thuyền này lật ngã không ta không biết. Nếu ta động động thủ, người không khí lực chống thuyền là nhất định.” Hứa Vân Noãn hơi híp mắt, cười đến càng linh động.
Liền hỏi ngươi có sợ không?
(Luna: Rồi, Bác Lăng hầu luôn nè. Có ông như thế hèn gì thằng cháu…)