CHƯƠNG 362: CÓ PHỤC KHÔNG?
Dịch giả: Luna Wong – Đành rằng 2/9 mọi người đều đi chơi lễ hết rồi, nhưng vì chúc mừng đại lễ ta vẫn bão chương hen. Cảm ơn mọi người luôn ủng hộ ta cùng Bookwaves.
Lão bá thuyền ông nghe được lời Hứa Vân Noãn nói, không khỏi mở to hai mắt nhìn: “Tiểu nha đầu này, ngươi… lời vừa rồi của ngươi có ý gì?”
Khí lực lớn là có thể hù dọa người?
Hứa Vân Noãn như trước cười híp mắt: “Lão bá, cái gì ta cũng chưa nói a? Đây không phải là nói chuyện phiếm với người sao?”
Lão bá thuyền ông thẳng thắn ngừng thuyền nhỏ, để nghiên gậy trúc ở đầu thuyền, sau đó ngồi xếp bằng xuống, mở hồ lô rượu bên hông mình ra, cầm ở trong tay lắc lắc: “Cũng bởi vì một hồ lô rượu này, ngươi cảm thấy thân phận của ta không bình thường?”
“Chỉ cần là một hồ lô rượu còn chưa đủ sao?” Hứa Vân Noãn thủy chung tiếu ý dịu dàng, thần sắc không thấy chút kinh hoảng nào.
Lão bá thuyền ông âm thầm hừ một tiếng: “Hồ lô rượu này là ta để người tỉ mỉ chế tạo, hao phí đã nhiều năm công phu, rốt cục mới làm thành. Cầm ra bên ngoài, không mấy người có thể nhìn ra đây là hoàng ngọc điêu khắc mà thành, ngươi niên kỷ nho nhỏ, ánh mắt lại sắc như vậy.”
“Đại gia gia ta đã từng tán thưởng, nói là ta có một đôi mắt có thể phát hiện trân bảo thế gian.”
“Bớt ở chỗ này xạo với lão đầu, chỉ một nha đầu nho nhỏ như ngươi có thể thấy qua bảo bối gì?”
“Bảo bối ta đã từng gặp nhiều lắm, hơn nữa còn là vô cùng quý giá.”
“Ta không tin, ngươi nói thử xem là bảo bối gì, mặc kệ đồ tốt hơn nữa tóm lại đều cũng có giá.” Lão bá thuyền ông lắc đầu, dáng dấp không phục.
“Nhạ, ngồi bên cạnh ta không phải là một bảo bối sao? Ngươi cảm thấy ngươi tốn bao nhiêu bạc có thể mua được?” Hứa Vân Noãn ra hiệu cho Mục Trần Tiêu.
“Ngồi bên cạnh ngươi… Ngươi là nói người này?” Lão bá thuyền ông nhìn chằm chằm Mục Trần Tiêu.
“Không sai.”
“Hắn không phải là một người phổ phổ thông thông sao? Hơn nữa ta thấy hắn ngồi xe lăn, nghĩ đến hai chân có chút tàn tật, kể từ đó càng không đáng giá.”
“Cho nên nói con mắt của ta có thể phát hiện bảo bối, mà như lão bá vậy, chỉ có thể nhìn thấy chút tục vật.”
“Ngươi nói rõ ràng, ngày hôm nay nếu như ngươi không nói rõ ràng, nói ta tâm phục khẩu phục, ta sẽ không cho các ngươi xuống thuyền.”
“Lão bá, xuống được thuyền không không phải do ngươi định đoạt, nếu chúng ta còn muốn chạy, thế nào ngươi cũng không giữ được, nếu chúng ta muốn lưu lại, ngươi đuổi cũng không đi. Bất quá, nói ra cho ngươi tâm phục khẩu phục ngược lại cũng không khó.”
“Nói nghe một chút!” Trong ánh mắt của lão bá thuyền ông mang theo tức giận bất bình, hắn mới không tin hai ba câu là có thể nói một phàm phu tục tử thành bảo bối vô gi.
Hứa Vân Noãn nây ngón tay chỉ Mục Trần Tiêu: “Muốn thuyết phục ngươi cực kỳ giản đơn, một câu nói đã đủ.”
Bookwaves.com.vn
“Nói mau, nói mau!”
Một câu nói? Hắn càng không tin!
“Tam xích phong hoài thiên hạ, nhất kỵ bạch mã khai ngô cương!”
Hứa Vân Noãn đứng dậy, vung tay áo một cái, thanh âm nói năng có khí phách.
Tâm tư của Mục Trần Tiêu khẽ động, quay đầu nhìn phía Hứa Vân Noãn, trong mắt lóe lên tình cảm ấm áp nhàn nhạt.
Lão bá thuyền ông sững sờ ở tại chỗ, lập tức lắc đầu: “Ngươi đây coi là cái gì, bất quá là một câu thơ mà thôi, sao ta không cảm thấy tâm phục khẩu phục nhỉ?”
“Lão bá, ngươi chỉ là đi thuyền trước nước, không hiểu ngược lại cũng không sao, ta đây vẫn là dùng bạch thoại nói rõ với ngươi, sở dĩ hắn là bảo vật vô giá, tổng kết lại ngược lại cũng giản đơn: Hắn từ chiến trường trở về, vì Đại An triều chảy qua mồ hôi, vì Đại An triều chảy qua máu, bảo trường đê thiên lý ở biên cảnh Đại An triều, hộ bách tính một phương của Đại An triều an bình!”
Hứa Vân Noãn nói chuyện, trên mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
“Thế nào, lão bá? Ta nói hắn là bảo vật vô giá, ngươi có phục hay không?”
Lão bá thuyền ông cau mũi một cái, cầm lấy bầu rượu của mình uống một ngụm, lúc này mới hừ một tiếng: “Không phải là trải qua chiến trường sao? Nói ba hoa!”
Hứa Vân Noãn cũng học bộ dáng của hắn hừ một tiếng: “Lão bá, ngươi cũng đừng nhìn trái phải mà nói hắn, ngươi cứ nói có phục hay không?”
“Ngươi đầu cơ trục lợi, không tính.”
“Hừ, liền biết người có râu mép càng dài, lời nói ra càng không đáng tin cậy.”
Thuyền ông lão bá giơ tay lên yêu quý sờ sờ chòm râu tu chỉnh tỉ mỉ: “Tiểu nha đầu này, nói rõ ràng chút, râu mép của ta đây đắc tội ngươi?”
“Lão bá lần sau nếu như ra ngoài giả dạng thuyền ông, nhớ kỹ làm rối râu mép một chút, chớ du quang thủy hoạt giống bây giờ vậy, một mắt nhìn sang, liền biết là phú quý.”
Tay vuốt ve râu mép của lão bá thuyền ông khẽ dùng lực, không nghĩ qua là kéo xuống hai sợi trong chòm râu ngày thường mình quý trọng như mạng: “Đó cũng là kẽ hở?”
“Lão bá nếu cảm thấy những thứ này còn không đủ, ta còn có thể liệt kê thêm cho ngươi hai điều.”
“Còn nữa?”
Hứa Vân Noãn tiếu ý dịu dàng chỉ chỉ hồ lô rượu của lão bá: “Vấn đề Hồ lô rượu tạm không nói đến, nói một chút về rượu chứa trong hồ lô đi.”
“Rượu này chính là thanh liên nhưỡng, không có gì đặc biệt, nhưng lại pha loãng bằng nước.”
“Đích thật là đã pha loãng, bất quá nếu nói không có gì đặc biệt, lão bá quá mức khiêm nhường. Thanh liên nhưỡng chứa trong hồ lô của ngươi, là trên mười năm, đây chính là tửu phẩm cực kỳ quý trọng, có người nói ở trên thị tập đã sớm mua không được, người cứ chứa trong hồ lô còn nỡ pha loãng, tổng kết chính là dáng dấp bò nhai mẫu đơn, căn bản không biết dân gian khó khăn.”
Bookwaves.com.vn
“Thế nào nghe ngươi nói như vậy, toàn thân của ta đều là kẽ hở thế?”
“Ngoại trừ rượu này, còn có quần áo trên người người mặc nữa.”
“Ta để người tìm vải bình thường nhất.”
“Lớp thanh bố áo bông phía ngoài này đích thật là phổ thông, nhưng bên trong lại là tơ lụa.”
“Còn nữa không?”
“Còn có trúc lạp người đội trên đầu.”
“Trúc lạp có vấn đề gì, đây chính là người làm?”
“Vấn đề cũng không phải lớn, chính là dùng vật liệu quá mức khảo cứu, nếu ta không nhìn lầm, đây chắc là dùng trúc tương phi… Trúc tương phi là cực hiếm dùng để biên trúc lạp, dù sao dùng đao mổ trâu để giết gà, cũng không phải ai cũng nỡ dùng.”
“Được rồi, được rồi, ngươi không cần phải nói, thực sự không biết một nha đầu nho nhỏ như ngươi, từ đâu tới tâm tư. nhiều như vậy.” Lão bá thuyền ông trực tiếp lấy trúc lạp xuống, ném sang một bên, trong thần sắc không còn thân thiết như mới vừa rồi nữa, ngược lại mang theo một cổ khí ngạo nghễ nghiêm túc, “Vốn định trêu chọc người khác một chút, không nghĩ tới bản thân lại thành một trò cười.”
“Lão bá nên là chuyên chờ chúng ta đi?” Hứa Vân Noãn một lời vạch trần.
Lão bá thuyền ông mạnh hé mắt, đường nhìn nhìn về phía Hứa Vân Noãn, mang theo vài phần nghiêm túc quan sát: “Ngươi đoán ra thân phận của ta?”
“Lão giả có thể có khí độ phi phàm như lão hầu gia, không thấy nhiều.”
Thần sắc của Mục Trần Tiêu khẽ động, ngẩng đầu tỉ mỉ đánh giá thuyền ông: “Lão hầu gia?”
Ngụy trang thành thuyền ông Bác Lăng hầu thôi đạt hơi hừ một tiếng, gọn gàng dứt khoát thừa nhận thân phận: “Mục Trần Tiêu, nếu bàn về lực thu hút, ngươi còn không bằng vị tiểu nha đầu bên cạnh này nha?”
Tiếu ý trên mặt Hứa Vân Noãn bất biến, mở miệng lại tràn đầy bảo vệ Mục Trần Tiêu: “Tôn nhi nhà của chúng ta một lòng trầm mê bảo vệ quốc gia, những chuyện khác tự nhiên không để ở trong lòng, không giống như ta, nhàn rỗi không có chuyện gì, nhìn người khắp nơi, nhìn nhiều, là phú, là đắt, một mắt liền có thể nhìn ra phân ra thất bát.”