CHƯƠNG 365: CẦU NGƯỜI THÌ PHẢI CÓ THÁI ĐỘ
Dịch giả: Luna Wong – bão xong rồi hen, bắt đầu từ mai lịch up chương bình thường
Hứa Vân Noãn nói, như một đạo sấm sét giữa trời quang, thẳng tắp bổ vào trên ót của Bác Lăng hầu.
Bác Lăng hầu Thôi Đạt chỉ cảm thấy thuyền hôm nay quá lắc lư, càng để người trước mắt không ngừng say thuyền: “Những thứ này bất quá là lời nói một bên của ngươi…”
“Nếu ta dám nói ra, dĩ nhiên là không sợ lão hầu gia điều tra, còn nữa nói, dựng những lời nói dối này, với ta có chỗ tốt gì sao?” Hứa Vân Noãn chậm rãi nháy mắt, quang mang trong ánh mắt trong suốt mà sáng sủa.
Bác Lăng hầu yên lặng ổn quyết tâm thần, thái độ chợt xảy ra chuyển biến: “Mục tướng quân và Hứa cô nương thiên lý xa xôi đi tới Bác Lăng thành của ta, thân là chủ nhà tự nhiên chiêu đãi thật tốt, thỉnh Mục tướng quân và Hứa công tử vào trong phủ tạm thời tu chỉnh, để ta tận tình làm chủ thế nào?”
Nếu Hứa Vân Noãn nói là sự thật, vậy Bác Lăng hầu phủ thực sự cách xui xẻo không xa, hắn nhất định phải ổn định người, sau đó tra sự tình tra một ra manh mối.
Nhãn thần của Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng giật giật, kính nể đối với cô nãi nãi nhà mình trong lòng cao hơn tầng: Đoan vương điện hạ còn nói vị lão hầu gia này mềm cứng không ăn, nhưng cô nãi nãi nhà mình liên tiêu đái đả một phen, hôm nay cũng không phải đã khách khí rồi sao?
Hứa Vân Noãn lại cảm thấy như vậy còn chưa đủ, nàng mong muốn không chỉ là Bác Lăng hầu khách khí, còn có cảm kích của cả tòa Bác Lăng hầu phủ!
“Lão hầu gia, thay đổi xoành xoạch là tối kỵ của người cầm quyền, mới vừa rồi không phải lão hầu gia nói, muốn chúng ta vào thành thế nào, thì ra khỏi thành thế đó sao? Ta tỉ mỉ suy nghĩ một chút, đích thật là không tiện ở lâu trong Bác Lăng thành, vẫn là mau ly khai cho tốt, thỉnh lão hầu gia để thuyền cặp bờ, chúng ta muốn chuẩn bị ra khỏi thành.”
“Hứa cô nương, ngươi đến mặt mũi của lão phu cũng không cho sao?”
“Xin hỏi, ta ở chỗ lão hầu gia có cái gì cầu sao?”
“Ngươi…”
“Nếu không chỗ cầu nào, như vậy tại sao ta phải cho ngươi mặt mũi, chỉ bằng ngươi lớn tuổi nên có quyền?”
“Khụ…” Nghe nói như thế, Mục Trần Tiêu trực tiếp bị sặc ho khan, vội vã giơ lên nắm tay che ở bên mép, che giấu khóe môi đang cong lên.
Bác Lăng hầu tức giận đến thổi râu mép trừng mắt: “Tiểu nha đầu này, ta thấy ngươi là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!”
“Lão hầu gia lại muốn động thủ với hai chúng ta? Không sao, chúng ta chân trước bị giáo huấn, chân sau toàn bộ Bác Lăng hầu phủ hôi phi yên diệt, như vậy cũng không xem như thiệt thòi! Chính là đáng tiếc Bác Lăng thành xinh đẹp, đáng tiếc những liên hoa nở rộ này, cảnh tượng như vậy, sau này chỉ sợ là rất khó thấy nữa.” Hứa Vân Noãn tượng mô tượng dạng lắc đầu, phát ra một đạo thở dài.
Bookwaves.com.vn
“Ngươi… Ngươi muốn như thế nào?”
Hứa Vân Noãn nâng đôi mắt, tràn đầy không hiểu nhìn Bác Lăng hầu: “Lão hầu gia, người hỏi lời này rất kỳ quái? Hai chúng ta không phải an an phận phận, nghe lời của lão hầu gia người, chuẩn bị ngoan ngoãn ra khỏi thành sao? Tại sao nói ta muốn như thế nào nhỉ?”
Bác Lăng hầu âm thầm hít vào một hơi, sau đó ra hiệu cho hộ vệ bên bờ, hộ vệ vội vã cho một người tới gần bậc thang bờ sông, vững vàng kéo thuyền dừng lại.
Bác Lăng hầu Thôi Đạt xuống thuyền, sau đó mở miệng hạ lệnh cho hộ vệ: “Chuẩn bị xe ngựa tốt nhất, kiệu mềm, mệnh trong phủ chỉ bị yến hội thượng đẳng, hôm nay ta muốn đãi quý khách.”
Bọn hộ vệ có chút bất minh sở dĩ, phân minh mới vừa rồi còn đối chọi gay gắt, bộ dáng như sắp đánh nhau, sao quay đầu liền chiêu đãi quý khách?
Bất quá trong lòng hiếu kỳ thế nào đi nữa, nét mặt cũng không dám lộ ra mảy may, rất cung kính hồi đáp: “Vâng, thuộc hạ đi làm ngay.”
Bác Lăng hầu quay đầu nhìn về phía Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu: “Mục tướng quân, Hứa cô nương hiện tại có thể xuống thuyền chưa?”
Hứa Vân Noãn hơi gật đầu một cái, Bác Lăng hầu nhìn thấy nàng như vậy, trong lòng lại bất tri bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Ai biết một câu nói kế tiếp của Hứa Vân Noãn, liền để Bác Lăng hầu mắt choáng váng.
“Tôn nhi, chúng ta rời thuyền đi, trên đường bảo xe ngựa đi nhanh chút, còn có thể tới kịp khách sạn nghỉ ngơi.”
Bác Lăng hầu trực tiếp lên tiếng: “Hứa cô nương, chúng ta vừa rồi không phải đã nói rồi sao? Hôm nay lão phu đã để trong phủ chuẩn bị tiệc rượu, cô nương còn cảm thấy không đủ?”
“Lão Hầu cũng không phải thành tâm muốn mời, Vân Noãn cũng không phải hạng người vô liêm sỉ, làm sao có thể mặt dày mày dạn đến quý phủ quấy rối chứ?”
“Đây có cái gì quấy rầy hay không?”
Hứa Vân Noãn vừa nói, động tác vừa lưu loát dời xe lăn của Mục Trần Tiêu xuống, sau đó trong mục trừng khẩu ngốc của các hộ vệ, mang Mục Trần Tiêu và xe lăn lên bậc thang, cước bộ nhàn nhã đi ra phía cửa thành.
“Chờ một chút!” Bác Lăng hầu tính là đã nhìn ra, Mục Trần Tiêu ở trước mặt Hứa Vân Noãn một chút chủ ý cũng không có, hoàn toàn là người sau định đoạt, “Hứa cô nương, nếu ngươi cảm thấy những thứ này còn chưa đủ, vậy thì mời cô nương nói, phàm là ta có thể làm được, nhất định như cô nương mong muốn.”
Lời nói này của hắn ra, cơ hồ là ứng thừa sẽ trợ giúp Mục gia, hắn chắc chắc Hứa Vân Noãn sẽ không bỏ rơi cơ hội tốt như vậy.
Nhưng hắn không nghĩ tới, bước chân đi về phía trước của Hứa Vân Noãn như trước không ngừng.
Bookwaves.com.vn
Sắc mặt của Bác Lăng hầu chìm chìm, lập tức âm thầm cắn răng, bước nhanh về phía trước chắn trước mặt của Hứa Vân Noãn, sau đó song chưởng chắp tay sâu đậm hành ấp lễ: “Khẩn cầu Hứa cô nương chỉ điểm Bác Lăng hầu phủ, lão phu ở đây vô cùng cảm kích, hành lễ trước.”
Hứa Vân Noãn rốt cục dừng bước, mỉm cười nói: “Nếu lão hầu gia sớm xuất ra thái độ như vậy, lúc này chúng ta chắc đã ở trong Bác Lăng hầu phủ khoái trá uống trà phẩm rượu đi, hà tất lãng phí lâu như vậy?”
Bác Lăng hầu chỉ cảm thấy toàn bộ trái tim đều co rút một cái: Nói tới nói lui, còn trách tận trên đầu của hắn?
Bác Lăng hầu tức giận giơ chân trong lòng, nét mặt lại duy trì tiếu ý: “Còn thỉnh Hứa cô nương không nên trách cứ, thân chức vị cao lâu dài, khó tránh khỏi luôn nguyện ý lấy mình đoạt người, có thể như Vệ quốc công, mặc kệ bao nhiêu năm đều vẫn duy trì sơ tâm không đổi, đích thật cực kỳ hiếm thấy.”
“Lão hầu gia nói thực sự êm tai.” Hứa Vân Noãn gật đầu biểu thị câu này vuốt mông ngựa, nàng nhận.
Mục Trần Tiêu ở một bên nhìn buồn cười, luôn cảm thấy nên để Đoan vương điện hạ đến đây xem thử một màn này, nói không chính xác sẽ để hắn nhìn hoài nghi nhân sinh.
Xe ngựa kiệu nhuyễn rất nhanh đã chuẩn bị xong, Hứa Vân Noãn quan sát xe kiệu một cái, miễn cưỡng gật đầu: “Xe ngựa này hơi xốc dùng, ngựa lại không phải thiên lý mã, bất quá cỗ kiệu coi như là thông qua đi, tốt xấu là tám người nâng.”
Theo xe ngựa cùng đi đến là một nam tử trung niên nghe nói như thế, không khỏi giật giật khóe môi, hơi có chút im lặng nhìn về phía Bác Lăng hầu: “Gặp qua phụ thân.”
(Luna: Bà này đáng số đời trước bị ngta ngược đãi lắm. Không biết mọi người thế nào chứ, ta dịch chương này rất khó chịu, tới đây thì không thể nào chịu đựng được nữa)
Khuôn mặt của Bác Lăng hầu nhất thời nghiêm túc: “Sao ngươi cũng tới? Không phải bảo ngươi ở trong phủ chuẩn bị yến hội sao?”
Trung niên nam tử chính là nhi tử của Bác Lăng hầu, sinh phụ của Thôi Diễm Thôi Diệu Chi, lúc này hắn nghe được lão cha hỏi chuyện, vội vã trả lời: “Nhi tử thấy phụ thân chậm chạp không về, trong lòng có chút lo lắng, cho nên liền tới nhìn một cái.”
“Có cái gì tốt để xem? Ta đây không phải là vì nghênh tiếp quý khách sao? Ngươi nên tự mình ở trong phủ nhìn chằm chằm, để tránh khỏi nhân thủ phía dưới làm việc không tin được.”
Lời này của Bác Lăng hầu là cố ý nói cho Hứa Vân Noãn nghe, sợ vị cô nãi nãi tuổi còn nhỏ này, sau khi đến phủ lại kén chọn nói tới nói lui, nên sớm nói trước, quay đầu lại nếu nàng thực sự không hài lòng, có thể trực tiếp đổ trách nhiệm lên trên người của hạ nhân.
Trong lòng của Thôi Diệu Chi hơi có chút ngoài ý muốn, trước khi phụ thân nhà mình rời phủ, nói là điều tra được vị Mục tướng quân của Mục gia kia và Hứa Vân Noãn đến Bác Lăng thành, bảo là muốn đi gặp hai người này, xem thử bọn họ có cái gì hiếm lạ, để Vệ quốc công chuyên viết thư cầu hắn chiếu cố, sao nhìn nhìn, lại xem người ta thành quý khách?