CHƯƠNG 368: IM LẶNG PHÁT ĐẠI TÀI
Dịch giả: Luna Wong
Thôi Diệu Chi xuống phía dưới bố trí nhân thủ, Bác Lăng hầu muốn còn muốn nói thêm với Hứa Vân Noãn một chút, tốt nhất có thể biết nhiều tin tức hơn chút, nhưng Hứa Vân Noãn lại không có cho hắn cơ hội này, trực tiếp mở miệng nói: “Lão hầu gia, một đường tàu xe mệt nhọc, lại bị chút kinh hách, lúc này cảm thấy mệt mỏi rã rời khó nhịn, không biết cho thể để chúng ta nghỉ ngơi một chút?”
Khóe mắt của Bác Lăng hầu nhịn không được co rút, tàu xe mệt nhọc có lẽ là thực sự, nhưng bị kinh hách?
A, quỷ mới tin ngươi! Dọc theo con đường này, không phải đều là nàng hù dọa một lão nhân gia như hắn sao?
“Ha ha, nói cũng phải, lão phu lớn tuổi, trí nhớ này không tốt, thiếu chút nữa đã quên các ngươi cũng chạy không ít, lập tức để người mang bọn ngươi đi viện tử tốt nhất nghỉ ngơi.”
“Đa tạ lão hầu gia.” Hứa Vân Noãn mỉm cười, nói cực kỳ khách khí.
Sau một khắc đồng hồ, Hứa Vân Noãn đẩy Mục Trần Tiêu nhìn Phúc Vũ các, tiếu ý khắc sâu trong ánh mắt: “Tôn nhi, cảm thấy ở đây thế nào?”
“Mặc dù chỉ là một tiểu viện tử, nhưng có núi có nước, cực kỳ không tệ.”
“Đúng vậy, xem ra lão hầu gia thực tại phí tâm.”
“Ân.” Nhớ tới một phen thái độ tiền tiền hậu hậu của Bác Lăng hầu biến hóa, Mục Trần Tiêu nhìn phía Hứa Vân Noãn, nhãn thần mang theo chút kính nể không nói được: “May có cô nãi nãi, chúng ta có thể ở viện tử tốt như vậy.”
Nếu bản thân hắn đơn độc đến đây, sợ rằng lúc này đã bị đuổi ra khỏi thành rồi.
“Đây có cái gì?” Lúc nói chuyện, Hứa Vân Noãn đẩy Mục Trần Tiêu đi tới trong đình nhỏ bên bờ nước.
Tạo hình của đình nhỏ rất khác biệt, hai bên mái hiên thật cao giống như phượng hoàng mở rộng hai cánh, hoa linh lan từ phía dưới trụ cẩm thạch bò lên, một chuỗi hoa nhỏ đã nở rộ, theo gió nhẹ nhẹ nhàng lắc lư, nhìn cực tươi mát lịch sự tao nhã.
“Tôn nhi, ngươi không hiếu kỳ, ta làm sao biết Ân gia và Bác Lăng hầu phủ có dính dấp?” Hứa Vân Noãn ngồi ở trên băng đá, nhìn Mục Trần Tiêu, đáy mắt mang theo vẻ khẩn trương và thấp thỏm.
Khuôn mặt thanh lãnh tuấn mỹ của Mục Trần Tiêu ở dưới cái nhìn soi mói của nàng, một chút xíu hòa hoãn: “Cô nãi nãi nguyện ý nói, ta nguyện ý nghe, cô nãi nãi không muốn nói, ta sẽ chờ.”
Hứa Vân Noãn nhấp môi, giơ tay lên chặn ánh mắt của Mục Trần Tiêu: “Tôn nhi, có một số việc, bây giờ ta xác thực không thể nói, sau này có cơ hội, ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết.”
Nàng không thể nói với Mục Trần Tiêu, đến tột nàng cùng đã trải qua cái gì, bởi vì kinh lịch này biến hoá quá mức kỳ lạ, bản thân nàng đều không phân rõ, nàng cũng không muốn lấy cớ để lừa hắn, nên, chỉ có thể tạm thời trầm mặc.
Mục Trần Tiêu cảm thụ được ôn độ trong lòng bàn tay của Hứa Vân Noãn, khóe môi nhẹ nhàng nâng lên, độ cung của môi mỏng càng rõ ràng: “Được, ta đây an tâm chờ.”
Trong lòng Hứa Vân Noãn kích động: “Tôn nhi, ngươi làm sao có thể ngoan như vậy nhỉ?”
Tôn nhi của nàng thực sự quá dễ khi dễ, để cho nàng đều muốn khi dễ thêm một chút, xem hắn có thể ngoan thành bộ dáng gì.
Bên tai Mục Trần Tiêu lén lút dính đỏ ửng, lại chịu đựng ngượng ngùng thấp giọng nói rằng: “Trước mặt cô nãi nãi, ta tự nhiên ngoan nhất.”
Bookwaves.com.vn
Gương mặt của Hứa Vân Noãn phiếm hồng, mắt trong suốt sáng, nếu như Mục Trần Tiêu trước mắt là Nhị Hắc, nàng đã sớm ôm vào trong ngực, dùng sức vuốt ve lỗ tai của hắn, bất quá, Mục Trần Tiêu là tôn nhi, không thể táo bạo như vậy, để tránh khỏi dọa người ta sợ.
“Tôn nhi thật tốt.”
“Cô nãi nãi rất tốt.”
Hứa Vân Noãn buông tay che đôi mắt của Mục Trần Tiêu xuống, chống lại đôi tinh mâu hàm chứa nụ cười kia, vui mừng trong lòng càng đặc hơn.
Hai người cứ như vậy ngây ngốc ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hầu như đều sắp nhìn đến ngây dại, cuối cùng vẫn là bầu trời truyền đến một tiếng ưng đề, mới cắt đứt đường nhìn dính niêm hồ hồ của hai người.
Hứa Vân Noãn ngước mắt nhìn hướng thiên không, chỉ thấy trên bầu trời, một bóng đen thật to đang không ngừng xoay quanh.
“Đó hình như là một con hải đông thanh.”
“Ân, Bác Lăng hầu cực kỳ thích chim ưng, nghe nói trong phủ thuần phục một đôi hải đông thanh, đây chắc là thư ưng(ưng cái).”
Hải đông thanh bay quanh có chút cao, Hứa Vân Noãn híp mắt quan sát, nhìn không phải quá rõ ràng, lại có thể phân biệt ra được thái độ thần thuần của nó.
Hứa Vân Noãn càng nhìn càng cảm thấy trong lòng vui mừng: “Hải đông thanh này quả thật danh bất hư truyền, ngày khác để lão hầu gia gọi nó xuống , chúng ta nhìn cho kỹ.”
“Ân.” Mục Trần Tiêu gật đầu.
Hải đông thanh rất nhanh liền bay đi, trong lòng Hứa Vân Noãn như cũ nhớ mãi không quên.
Mục Trần Tiêu tự định giá chỉ chốc lát, đột nhiên mở miệng nói: “Cô nãi nãi, Ân gia thực sự lấy danh nghĩa của Bác Lăng hầu phủ mua quan bán chức sao?”
Hứa Vân Noãn gật đầu: “Ân, bạc của Ân gia chính là lợi khí tốt nhất để khơi thông các nơi, có đôi khi, có bạc, thật là có thể muốn làm gì thì làm.”
“Nhưng Ân gia làm như vậy, đến tột cùng là mưu đồ cái gì chứ?”
“Ta cũng không rõ ràng lắm, bất quá, giống như trước đã nói vậy, chỉ cần bằng vào một Ân gia, sẽ không làm mưu tính quá to lớn, phía sau của vị Ân lão thái gia kia, nhất định còn có một chủ tử ẩn núp càng sâu.”
“Vậy hãy để cho Bác Lăng hầu phủ điều tra đi, hôm nay ngoại trừ triều đình, cũng chính là vị lão hầu gia này có năng lượng đủ nhất.”
Một tay của Hứa Vân Noãn kéo cằm, hơi tới gần Mục Trần Tiêu, tò mò nói rằng: “Tôn nhi, ngươi nói Bác Lăng hầu phủ coi như là quyền quý một phương, như vậy mấy vị hoàng tử trong triều kia, sao không có người đến mượn hơi nhỉ?”
“Ta nghe gia gia nói qua, trên mặt nổi không ai mượn hơi, nhưng ngầm ngoại trừ Đoan vương điện hạ, mấy hoàng tử thành niên khác đều từng tặng qua không ít lễ, chỉ bất quá vị lão hầu gia này tính tình kiên cường, ai tặng, liền trực tiếp trả lại cho người đó, khiến cho những hoàng tử kia cực kỳ không mặt mũi, sau này cũng không tặng nữa. Nhìn là bỏ qua, nhưng trong lòng nghĩ như thế nào, cũng chỉ có bản thân bọn họ biết rồi.”
Bookwaves.com.vn
Hứa Vân Noãn giơ tay lên gỡ một chuỗi linh lan xuống, đặt ở lòng bàn tay hơi lắc lắc, phảng phất linh lan này cũng có thể phát sinh tiếng vang thanh thúy: “Nếu như ta là những hoàng tử kia, nhìn thấy Bác Lăng hầu phủ mềm cứng không ăn như vậy, như vậy thà rằng hủy diệt nó, cũng không muốn nó vẫn bình yên tồn tại, không biết ngày nào đó sẽ bị ai mượn hơi mất.”
“Cô nãi nãi là hoài nghi, sai sử Ân gia làm như vậy, là vị hoàng tử nào đó trong kinh thành?”
“Hoàng thượng cổ tay thiết huyết, ngoại trừ hoàng tử, đám thần dưới triều cũng không thành khí, ai có lá gan trực tiếp nhúng tay Giang Nam?”
“Cô nãi nãi nói có lý.”
“Hay hoặc là nói, không phải vị hoàng tử nào đó, mà là bản thân hoàng thượng, đó cũng là nói thông.”
“Hoàng thượng?” Trong lòng Mục Trần Tiêu hơi khẽ động, luôn cảm thấy loại suy đoán này vẫn quá dọa người.
Hứa Vân Noãn lại cảm thấy cực kỳ bình thường: “Vị đế vương kia, vừa nhìn chính là một chủ lợi hại. Nhìn thử Mục gia chúng ta xem, vì Đại An triều chảy máu chảy mồ hôi, cuối cùng rơi vào một hạ tràng gì? Mặc dù nói, trên mặt nổi hoàng thượng cực kỳ bao dung với Bác Lăng hầu phủ, nhưng trên thực tế, ai biết trong lòng hắn có phải giấu diếm sát khí hay không? Kỳ thực, Bác Lăng hầu phủ có thể an an ổn ổn tồn tại nhiều năm như vậy, ta mới cảm thấy kỳ quái.”
“Nếu thật sự là như thế, lần này chúng ta giúp Bác Lăng hầu phủ, chẳng phải là sẽ dẫn tới chú ý của hoàng thượng sao?”
Hứa Vân Noãn cười cười: “Tôn nhi, chúng ta phải học im lặng phát đại tài, lần này che giấu thân phận qua đây, không phải là vì cái này sao? Tồn tại của Bác Lăng hầu phủ, đối với chúng ta bách lợi mà không một hại, nói chung chỗ tốt thật to, nếu lần này có thể giúp Bác Lăng hầu phủ xoay người, như vậy Mục gia chúng ta sẽ trực tiếp bước một bước dài ra phía trước, nói không chính xác sang năm có thể không cần ưu phiền nhìn trước lo sau nữa.”
Bác Lăng hầu phủ ở, đó chính là mục tiêu sống, không bắt mắt hơn Mục gia sao?
“Cô nãi nãi có thể nói rõ chút không?”