CHƯƠNG 369: NHIỀU ĐẤT TỐT A
Dịch giả: Luna Wong
Đối mặt với ánh mắt hơi có chút không hiểu của Mục Trần Tiêu, Hứa Vân Noãn cực kỳ có kiên nhẫn giải thích: “Tôn nhi, ngươi cảm thấy đất phong của Bác Lăng hầu thế nào?”
“Diện tích rộng, cực kỳ không tệ.”
“Ta cũng cảm thấy không tệ, nhiều đất như vậy a, hơn nữa còn là ở Giang Nam, chờ chúng ta thu hoạch lương thực, trực tiếp đưa qua đây có thể trồng, hôm nay trồng xuống, ngày mai thu hoạch tràn đầy, sau đó cứ tuần hoàn, như cầu tuyết càng lăn càng lớn…”
Hứa Vân Noãn vừa nói, vừa lộ ra một dáng tươi cười giảo hoạt.
Mục Trần Tiêu không khỏi giương khóe môi lên theo: “Cô nãi nãi đánh chủ ý lên đất phong của Bác Lăng hầu?”
“Tuy rằng chúng ta không xác định người sai sử Ân gia đến tột cùng là hoàng thượng, hay là vị hoàng tử nào đó, chí ít trên mặt nổi, hoàng thượng cũng không quá tệ với Bác Lăng hầu phủ, trong đất phong của Bác Lăng hầu tương đối tự do, hoàng thượng không quản được bách tính nơi này trồng cái gì, trồng thế nào? Đây đối với Mục gia chúng ta mà nói, có thể nói là tiện tới cực điểm.”
“Cô nãi nãi nói rất đúng.” Trong ánh mắt của cũng hiện lên một tia nóng bỏng.
Nếu sự tình thực sự tiến triển thuận lợi như cô nãi nãi dự liệu vậy, như vậy Mục gia có thể sớm chút thoát khỏi khốn cảnh lúc này, sau này cô nãi nãi đi ra ngoài, càng đỡ hơn, không cần lo lắng bị người khác khi dễ, thậm chí, cô nãi nãi ở Mục gia có thể thuận lợi tìm Thẩm gia báo thù, không cần còn nghĩ biện pháp ly khai nữa.
Hứa Vân Noãn đứng dậy, lắc lắc hoa linh lan trong tay, tiếu ý hết sức ngọt: “Đi một bước nhìn một bước, lúc này chính là bảo trụ Bác Lăng hầu phủ trước, trở thành gia ân nhân của vị lão hầu kia, những chuyện khác sẽ nước chảy thành sông.”
“Ân.”
Thôi Diệu Chi ngựa không ngừng vó phái người điều tra phong thư hắn viết trước kia, Bác Lăng hầu Thôi Đạt như cũ không yên lòng, gọi hắn đến trước mặt: “Diệu chi, ngươi nói với ta một lời nói thật, ngươi và Ân gia có liên hệ, thật không phải là vì đồ bạc của bọn họ?”
“Phụ thân, mặc dù nhi tử bất thành khí, nhưng lại biết nặng nhẹ, sẽ không lấy tiền đồ của Bác Lăng hầu phủ ra nói đùa, huống chi, dù nhi tử không suy nghĩ cho mình, không nghĩ cho người, cũng phải nghĩ cho Thôi Diễm hôm nay còn bị khốn ở trong kinh thành, đó là đích tử duy nhất của ta, nhi tử đến nay khó có thể quên tràng cảnh lúc tiễn hắn rời đi, đưa cốt nhục thân sinh của mình vào trong kinh thành làm con tin, cái loại cảm giác này như moi tim cắt thịt vậy…”
Bác Lăng hầu mím môi thật chặt: “Ta biết trong lòng ngươi trách ta…”
“Phụ thân, nhi tử gánh nổi sự vụ của Bác Lăng hầu phủ, mới hiểu gian nan của phụ thân, trước đây có điều ngộ giải, hôm nay khúc mắc toàn bộ giải khai, không dám có chút oán giận với phụ thân.”
“Mà thôi, chuyện Diễm nhi tạm thời không đề cập nữa, nhiều lời vô ích, quan trọng nhất lúc này, chính là xác nhận có phải Ân gia đang hành sự bằng danh nghĩa của Bác Lăng hầu phủ hay không.”
“Phụ thân, người khách khí với vị Hứa cô nương kia như thế, có phải đã tin lời của nàng hay không?”
“Loại chuyện này, thà rằng tín có, không thể tin không, phòng bị thêm một ít, không có chỗ xấu với chúng ta. Hơn nữa ta tin tưởng không phải một nha đầu nho nhỏ như Hứa Vân Noãn, mà là Vệ quốc công.”
“Vệ quốc công?”
“Phóng nhãn trên dưới triều đình, có thể để người an tâm giao phó sau lưng, cũng chỉ có một mình Vệ quốc công, hắn mới thật sự là không đổi.” Ánh mắt của Bác Lăng hầu thâm trầm, vừa nói vừa lo lắng thở dài.
Thôi Diệu Chi có chút cảm động lây: “Mục gia lưu lạc đến tình hình bây giờ, đích thật là để người thổn thức.”
“Rất nhiều chuyện ngươi không rõ, nhưng ta lại chính mắt nhìn thấy, vị Vệ quốc công kia gánh, xa xa không chỉ là một Mục gia.”
“Không chỉ là Mục gia?”
Bookwaves.com.vn
“Đúng vậy, nhớ khi đó Mục Thiên Trù được phong Vệ quốc công, đó là vinh dự bậc nào, nhưng sau đó thì sao? Nhi tử của hắn Mục Dật Chi để lại khúc mắc với hắn, thà rằng chết trận chiến trường, cũng không muốn về Mục gia, nhi tức kia của hắn càng… Mà thôi, việc này ngươi biết cũng không có ích gì, phản chính đều đi qua nhiều năm như vậy, ngươi chỉ cần biết vị Vệ quốc công kia là người thật chính trực được tôn kính kính nể, sau này nhìn thấy hắn nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết, không thể có chút mất quy củ.
“Nhi tử nhớ kỹ.”
“Về phần Mục Trần Tiêu, nguyên bản còn cảm thấy hắn phế bỏ hai chân, nửa đời sau cũng hủy theo, nhưng hôm nay nhìn, tựa hồ lại xuất hiện chút chuyển cơ. Người không sợ đập, đập càng nhiều, tâm cũng càng kết thực, sau này càng không thể phá vỡ, chỉ sợ sau khi đập bể thành mấy mảnh, cũng không dán lại được nữa, Mục Trần Tiêu có thể đi tới hoàn cảnh này, đã làm cho người nói một tiếng bội phục.”
“Đúng vậy, nhi tử cũng từng nghĩ tới, nếu đổi thành ta, đứng ở vị trí của hắn, thực sự làm không được như hắn vậy.”
“Sau này gặp mặt cũng phải khách khí một ít.”
“Vâng.” Thôi Diệu Chi gật đầu, đợi sau một lát, không nghe được phụ thân nhà mình nói đến Hứa Vân Noãn, không khỏi có chút ngạc nhiên, “Phụ thân, vị Hứa cô nương kia thì sao? Người cảm thấy nàng thế nào?”
Sắc mặt của Bác Lăng hầu nhất thời đổi tới đổi lui: “Đang yên đang lành, ngươi nói nàng làm cái gì?”
Thôi Diệu Chi cảm thấy có chút buồn cười, nhưng cực hiếm thấy tình huống tâm tình của phụ thân ba động kịch liệt như thế: “Nhi tử chẳng qua là cảm thấy, vị Hứa cô nương kia tuổi còn nhỏ, thế nhưng tính tình lại thú vị, hơn nữa trầm ổn có độ, tiến thối có cách, thực tại cực kỳ khó được.”
“Nhìn là không tệ, không phải tính tình quá mức khinh người.”
“Phụ thân còn đang tức giận?”
“Ta mới không giận, nếu ta giận, chẳng phải để tên tiểu nha đầu kia đắc ý sao?”
“Phụ thân không tức giận là tốt rồi, thân thể của người mới là trọng yếu nhất, mặt khác, Diễm nhi không phải gởi thư sao? Trong thư hắn nói gì, gần đây ở trong kinh thành có khỏe không?”
Bookwaves.com.vn
Nhắc tới Thôi Diễm, thần sắc của Bác Lăng hầu trong một sát na nhu hòa xuống: “Tự ngươi xem đi, Diễm nhi thực tại trưởng thành rồi, đều biết suy nghĩ cho phủ.”
Nhớ lại tôn nhi xa ở kinh đô cả ngày giả quần áo lụa là, tâm Bác Lăng hầu đau dữ dội.
Thôi Diệu Chi đọc xong nội dung trong thư, trong ánh mắt cũng mang theo tràn đầy hỉ sắc, lập tức lại có chút lo lắng không ngớt: “Phụ thân, trong thơ Diễm nhi nói, hắn giúp Mục Trần Tiêu và Hứa cô nương, kể từ đó, có thể để hoàng thượng bên kia hiểu lầm Bác Lăng hầu phủ chúng ta có nghiên sang đó hay không?”
“Hôm nay Mục gia bị chèn ép cực thảm, ngay cả bản thân hoàng thượng cũng tạm thời buông lỏng áp chế, huống chi, Diễm nhi cũng đã che giấu, nhất thời nửa khắc chắc không có gây trở ngại gì, huống chi, bây giờ là chúng ta trợ giúp Mục gia, sau này nói không chính xác sẽ ngược lại. Một mình Diễm nhi ở kinh thành, dù cho ta đã phòng bị, cũng là ngoài tầm tay với, có Mục gia ở sau lưng giúp đỡ, là mới có lợi với hắn.”
“Phụ thân suy tính cực kỳ chu đáo, chỉ là quan hệ của Mục gia và đại hoàng tử mật thiết, hôm nay đại hoàng tử lại được phong Đoan vương, nếu bị người biết được Diễm nhi và Mục gia thân cận, sẽ không cảm thấy Bác Lăng hầu phủ chúng ta đầu phục Đoan vương điện hạ chứ?”
“Đầu phục thì như thế nào? Nếu Đoan vương có thể để cho Bác Lăng hầu phủ chúng ta an an ổn ổn phát triển tiếp, như vậy ta cũng không chú ý thực sự đầu nhập.”
Thôi Diệu Chi rất kinh ngạc nhìn sang: “Phụ thân, không phải người vẫn bảo trì trung lập sao?”
“Những năm trước đây, đại hoàng tử ở trên chiến trường liều sống liều chết, rất ít trở lại kinh thành, nhị hoàng tử lăn lộn ăn chờ chết, tam hoàng tử giả dối hay thay đổi, tứ hoàng Tử tính tình ấu trĩ, ngươi cảm thấy Bác Lăng hầu chúng ta có thể đầu nhập vào người nào? Hiện tại bất đồng, đại hoàng tử về tới kinh thành, còn được phong làm Đoan vương, như vậy rất nhiều chuyện nên suy tính một chút.”