Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 372: SỢ NGƯƠI KHÔNG CHO NỔI

Dịch giả: Luna Wong

Vốn Bác Lăng hầu đã làm xong chuẩn bị Hứa Vân Noãn đòi hỏi nhiều, thậm chí nghĩ Hứa Vân Noãn mở miệng yêu cầu hắn bang trợ Mục gia, hắn nên xuống tay từ chỗ nào mới có thể không làm cho hoàng thượng hoài nghi, nhưng không nghĩ tới, Hứa Vân Noãn lại nói ra một cái điều kiện như vậy, hắn không khỏi hoài nghi lỗ tai của mình.

“Ngươi mới vừa nói cái gì?”

“Lão hầu gia không có nghe lầm, ta nói rất thích cảnh trí trong Bác Lăng thành, hy vọng lão hầu gia có thể kiến tạo nó càng thêm phồn hoa, hưng thịnh, chờ lần tới ta trở lại Giang Nam, lấp đầy nhãn phúc, như vậy là đủ rồi.”

Một bên Thôi Diệu Chi nhịn không được mở miệng hỏi: “Đây coi như là điều kiện gì?”

Hứa Vân Noãn quay về nhìn sang: “Thôi đại nhân cho rằng điều kiện này cực kỳ giản đơn sao? Bác Lăng thành có mười vạn bách tính, muốn xây một tòa thành càng thêm phồn hoa hưng thịnh, như vậy thì phải cho điều kiện sinh hoạt của hơn mười vạn bách tính này cao hơn một tầng, chỉ cần điểm này, có người tiêu hao mấy năm, vài chục năm cũng không nhất định có thể đạt được.”

“Hứa cô nương hiểu lầm, ta cũng không phải nói điều kiện này giản đơn, mà là cô nương nói ra điều kiện này, vốn là việc Bác Lăng hầu phủ ta nên làm, với cô nương ngươi mà nói không có chút lợi ích nào.”

Hứa Vân Noãn bật cười, nhãn thần hơi có chút trào phúng: “Nếu ta muốn có lợi ích, đợi được Bác Lăng hầu phủ chân chính tao ngộ hiểm cảnh, lại nói ra xuất thủ tương trợ, khi đó cho dù là ta muốn hơn nửa Bác Lăng thành, lão hầu gia và Thôi đại nhân cũng sẽ chắp tay tương nhượng đi? Hà tất phí hết tâm tư ngụy trang thân phận, sớm qua đây cảnh báo hai vị?”

“Hứa cô nương không nên tức giận.” Hôm nay Thôi Diệu Chi đã không có chút tâm tư khinh thị nào với Hứa Vân Noãn nữa, thậm chí đối với đôi mắt trong suốt sáng của nàng, luôn cảm thấy phá lệ áp bách, phảng phất như đối mặt với một trưởng bối vậy.

Bác Lăng hầu giơ tay lên ngăn lại Thôi Diệu Chi tiếp tục mở miệng: “Vân Noãn, ngươi có thể sớm báo cho biết Bác Lăng hầu phủ hiểm cảnh, trong lòng lão phu thật cảm kích, tự nhiên nên bánh ít đi, bánh quy lại, sau này nếu Mục gia có cần giúp đỡ, Bác Lăng hầu phủ ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực. Đây là đồng ý của ta với ngươi, cũng không phải điều kiện trao đổi với chuyện này.”

Thần sắc trên mặt mũi của Hứa Vân Noãn hòa hoãn, dáng tươi cười cũng nhiều vài phần vị đạo rõ ràng: “Lão hầu gia có thể có phần tâm này, trên dưới Mục gia vô cùng cảm kích. Mục gia ở dưới chân thiên tử, thời thời khắc khắc ở dưới mí mắt của hoàng thượng, khẽ động đều phải vạn phần cẩn thận, nên dù cho có lão hầu gia ứng thừa, chưa tới thời khắc sinh tử, Mục gia cũng không hy vọng từ thu trợ lực trong tay của người khác, để tránh khỏi liên lụy người khác cũng bị hoàng thượng nghi kỵ.”

“Tính tình của ngươi thực sự cực kỳ giống Vệ quốc công, hắn là một người như vậy, chuyện gì đều muốn tự chịu trách nhiệm, cũng không nguyện để người khác chia sẻ áp lực.”

Bookwaves.com.vn

“Đại gia gia ta từng nói, có một số việc có thể ỷ lại người bên ngoài, thế nhưng chuyện liên quan đến phương hướng tương lai, con đường này phải tự mình đi, hôm nay Mục gia cũng đang không ngừng tìm kiếm.”

Mặc kệ Mục gia tương lai là núi đao biển lửa, hay là bụi gai đầy đất, nàng đều sẽ kiên định bồi Mục gia tiếp tục đi!

“Vậy hai nhà chúng ta thường xuyên có thư qua lại, dù sao đường Mục gia phải đi, nói không chính xác Bác Lăng hầu phủ ta cũng phải đi một lần.”

Hoàng thượng biểu hiện ra tín nhiệm Bác Lăng hầu phủ, hoàn toàn đều là lấy an nguy của Thôi Diễm để đổi lấy, loại tạm thời an toàn này giống như Hứa Vân Noãn nói trước đó vậy, hành tẩu ở đỉnh núi vách đá, nói không chính xác nhẹ nhàng một trận gió nhẹ, liền có thể mất mạng.

Tin tức Mục Trần Tiêu gặp chuyện không may truyền về mấy ngày, Bác Lăng hầu cũng thường xuyên nửa đêm giật mình tỉnh giấc, suy nghĩ một chút trước đây Mục gia cực thịnh một thời, lại xem Bác Lăng hầu phủ lớn như vậy, luôn có một loại cảm giác môi hở răng lạnh.

“Được, có thể cùng lão hầu gia thường xuyên thư từ qua lại, trong lòng ca ca tất nhiên cũng cực kỳ cao hứng.” Hứa Vân Noãn trực tiếp ném nhiệm vụ thư từ qua lại liên lạc cho Mục Thiên Trù, dù sao mỗi ngày nàng rất bận rộn, nhưng không có công phu quan tâm hai lão gia tử đấu trong lúc đó.

“Hứa cô nương mới vừa rồi nhắc tới, hy vọng Bác Lăng thành có thể kiến thiết càng thêm phồn vinh hưng thịnh, như vậy có phải cô nương cũng có đề nghị gì hay không?”

Nhãn thần của Hứa Vân Noãn sáng ngời, nói chuyện với người thông minh chính là dùng ít khí lực: “Nhắc tới phương diện này ta cũng không hiểu, bất quá ta nghĩ nếu một tòa thành trì phồn thịnh, đơn giản chính là nhân khẩu nhiều hơn chút, lương thực nhiều hơn chút, tiền nhàn rỗi nhiều hơn chút, nếu có thể thực hiện những điều kiện này, một tòa thành trì tự nhiên có thể phát triển càng ngày càng tốt đi?”

“Khố lẫm thực nhi tri lễ tiết, y thực túc nhi trí vinh, ba điều kiện ngươi mới vừa nói đích xác vô cùng tốt, nhưng thực hiện lại khó khăn hơn, ” Bác Lăng hầu nhìn Hứa Vân Noãn, lúc này mới phát giác được nàng như là một thiếu nữ nho nhỏ, tâm tư luôn luôn lý tưởng viên mãn như vậy, “Nói thẳng một chút, ngươi vừa rồi cũng nhắc tới, tuy rằng đất phong Bác Lăng rộng, thế nhưng thổ địa đều thoáng cằn cỗi, không đủ màu mỡ, bởi vậy sản lượng lương thực đã bị hạn chế, lương thực không đủ, người làm sao có thể nhiều, tiền làm sao có thể đủ được?”

“Nếu có biện pháp để lương thực nhiều hơn, vấn đề là không phải đã giải quyết rồi sao?”

Bookwaves.com.vn

“Nào có dễ dàng như vậy.” Bác Lăng hầu khẽ cười ra tiếng.

Thôi Diệu Chi rốt cuộc tìm được cơ hội mở miệng nói chuyện, cười giải thích với Hứa Vân Noãn: “Hứa cô nương có chỗ không biết, vấn đề lương thực vẫn khốn nhiễu Bác Lăng thành, cho nên, trước đó ta dùng lực mạnh ủng hộ Ân gia phát triển, cũng là bởi vì Ân gia mang đến đầy đủ lương thực cho Bác Lăng thành, tuy rằng giá thoáng đắt một chút, nhưng lại có thể để cho dân chúng ăn no. Vì có thể để lương thực tặng nhiều sản lượng hơn, phụ thân từ các nơi chiêu nạp không ít hiền tài am hiểu nông tang, thậm chí hàng năm đều tự mình trồng trọt, nghe nói chỗ nào thu hoạch cực tốt, sẽ đích thân đi thăm dò… Phụ thân còn đã từng viết bố cáo, nếu ai có thể gia tăng năng xuất lương thực, sẽ thưởng ngân vạn lượng, kết quả nhiều năm như vậy, hiệu quả quá nhỏ.”

Hứa Vân Noãn nghe đến đó, nhãn thần hơi sáng ngời: “Vậy bố cáo kia còn không?”

“Có cô nương nói cái gì?”

“Ta là nói bố cáo thưởng ngân vạn lượng còn không?” Hứa Vân Noãn cười vui mừng, phảng phất vạn lượng bạc trắng đã là vật trong bàn tay, “Nếu nói cái khác, có thể ta không am hiểu, nhưng nhắc tới trồng trọt, nếu ta dám xưng đệ nhị, chỉ sợ cũng không ai dám xưng đệ nhất.”

Bác Lăng hầu nao nao, lập tức cười ha ha lên tiếng: “Ha ha, ngươi tiểu cô nương này, trong ngày thường cũng thích nói lời khôi hài cười lâm sao?”

Hứa Vân Noãn không phục trợn to hai mắt: “Hừ, ta đều đã nghe được rồi, ngươi cười lớn tiếng như thế, nếu không cho nhiều chút bạc, ta sẽ không bỏ qua đâu.”

Thấy được tính trẻ con, bộ dáng khả ái của Hứa Vân Noãn, trong nháy mắt Bác Lăng hầu quên mất trước đó thiếu chút nữa nàng chọc mình tức chết, cười ứng thừa nói: “Được, nếu ngươi có biện pháp để lương thực tăng nhiều hơn, nhiều hơn một ngày, ta cho cho ngươi mười lượng bạc, thế nào?”

Hứa Vân Noãn phất phất tay.

“Thế nào, nhận thua rồi?”

“Chịu thua? Ta làm sao sẽ chịu thua được chứ?” Hứa Vân Noãn đứng dậy, vỗ vỗ vai của Mục Trần Tiêu, “Tôn nhi, ngươi tới nói với lão hầu gia, vì sao lúc nãy ta xua tay cự tuyệt?”

Mục Trần Tiêu nâng đôi mắt lên, trong ánh mắt thanh lãnh trước đó hàm chứa tiếu ý nhợt nhạt: “Chắc là cô nãi nãi lo lắng, móc rỗng cả tòa Bác Lăng hầu phủ của lão hầu gia, cũng không trả nổi nhiều bạc như vậy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui