Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 374: CHÍNH LÀ TỰ TIN NHƯ VẬY


Dịch giả: Luna Wong – hôm nay nhà mình có chuyện vui, vì thế mỗi bộ đang dịch mình đều bão 7 chương nè. Cảm ơn mọi người đã đến Bookwaves ủng hộ mình, cảm ơn mọi người rất nhiều.


Bác Lăng hầu chỉ cảm thấy lòng tràn đầy chấn động, trước nhìn thấy Hứa Vân Noãn, chỉ cảm thấy nàng cười híp mắt giống như một con hồ ly giảo hoạt, hôm nay nhìn lại, nào phải hồ ly, rõ ràng là một con hồ ly khoác da cự thú!


“Vân Noãn, ngươi mới vừa nói đều là thật?”


“Lão hầu gia, chuyện này dính dáng cực kỳ trọng đại, Vân Noãn tự nhiên không dám tùy ý nói đùa, còn nữa nói, nếu nói ra chút giả biện pháp, lão hầu gia để người nghiệm chứng liền biết thật giả, ta thật xa chạy tới, chỉ vì đùa với người thôi sao?”


Trong lúc nhất thời Bác Lăng hầu có chút trầm mặc, từ từ tiêu hóa tin tức có từ chỗ của Hứa Vân Noãn: “Ta tin tưởng phương pháp ngươi nói là thật, cụ thể làm sao ngươi không cần nói cho ta biết, nói ta cũng không hiểu, ta sẽ tìm công tượng chân chính am hiểu phương diện này đến cẩn thận thương nghị với ngươi.”


Hứa Vân Noãn gật đầu: “Vẫn là lão hầu gia làm việc thỏa đáng cẩn thận.”


“Vân Noãn, ngươi cũng biết nếu biện pháp này tuyên dương ra, đủ để trên dưới toàn bộ Đại An triều không yên? Thậm chí có thể cải biến toàn bộ cách cục của Giang Nam?”


“Ta biết.”


Đường nhìn của Bác Lăng hầu nhìn phía Hứa Vân Noãn càng phức tạp: “Nếu ngươi biết, vì sao không tự giữ lại để phòng bất cứ tình huống nào, mà là muốn xuất ra để cung cấp cho Bác Lăng hầu phủ xoay người?”



Giá muối tăng vọt, Đại An triều, thâm chí có hơn phân nửa bách tính mỗi ngày đều dùng thức ăn nhạt, cũng là bởi vì ăn không nổi muối.


Nếu như biện pháp của Hứa Vân Noãn phổ biến ra, thành công bình ổn giá muối, như vậy đối với bách tính của Đại An triều mà nói, chính là một cái công lớn, dân tâm, uy vọng dễ như trở bàn tay, thậm chí còn có thể để cho gia tộc càng thêm vững chắc, mà những thứ này chính là Mục gia cần vào lúc này.


Vì sao Hứa Vân Noãn không lợi dụng biện pháp này đổi một cẩm tú tiền đồ cho Mục gia, ngược lại muốn xuất ra để thôi động Bác Lăng hầu phủ tiến hơn một bước?


Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng cười cười: “Cũng khó trách trong lòng lão hầu gia còn có nghi ngờ, đổi lại là người bên ngoài, khẳng định cũng sẽ tự định giá như vậy, sở dĩ ta không cần những phương pháp này đổi lấy tiền đồ cho Mục gia, tự nhiên là có băn khoăn của mình, về phần ta băn khoăn đến tột cùng là cái gì, lúc này còn chưa thuận tiện nói cho lão hầu gia. Nếu người vì vậy mà tâm tồn nghi ngờ, không muốn dùng những biện pháp ta nói, vậy cũng không sao.”


Thân phận của nàng thật sự là nữ nhi của Thẩm Thanh, công thức chế muối có thể lấy ra, nhưng nàng không muốn tiện nghi Thẩm gia! Nên, còn không bằng đưa công thức cho Bác Lăng hầu phủ, đổi lấy ủng hộ của Thôi Đạt đối với Mục gia.


Nhãn thần của Bác Lăng hầu chợt khẽ động, lập tức lắc đầu, thần sắc từ từ kiên định lại: “Có phương pháp ngươi chế muối nói, không chỉ có có thể bình ổn giá muối, tạo phúc cho bách tính, ban đảo Ân gia, giải quyết buồn bực của Bác Lăng hầu phủ, còn có thể có được danh tiếng và uy vọng, nhìn như vậy, đơn giản là nhất cử sổ đắc. Hứa cô nương đều muốn đưa phương pháp như vậy đến trước mắt, Bác Lăng hầu phủ ta cũng không phải hạng người mặt cẩn thận nao núng, còn thỉnh Hứa cô nương truyền thụ ra phương pháp cụ thể, từ nay về sau, Hứa cô nương chính là ân nhân lớn nhất của Bác Lăng hầu phủ ta, phàm là có điều sai phái, nhất định đem hết toàn lực bang trợ ngươi.”


“Lão hầu gia chỉ cần nhớ kỹ điều kiện trước ta nói, để Bác Lăng thành càng phồn vinh hưng thịnh, chính là trợ giúp tốt nhất với t.”


Nét mặt của Bác Lăng hầu lộ ra một tia tiếu ý: “Nghe ngươi nói như vậy, trong lòng ta đây luôn luôn hiếu kỳ, để Bác Lăng thành cường thịnh hơn, thật chỉ là vì để cho ngươi có thể thưởng thức được càng nhiều mỹ cảnh hơn sao?”


Hứa Vân Noãn hơi tự định giá, nhẹ nhàng nháy mắt, cố nén cười nói rằng: “Lão hầu gia là muốn nghe nói thật hay là muốn nghe lời nói dối?”



“Nếu là nói dối nên nói như thế nào?”


Bookwaves.com.vn

“Suốt đời Vân Noãn tận sức thưởng thức mỹ cảnh các nơi, vừa thấy được Bác Lăng thành liền cảm giác nhớ mãi không quên, muốn nhìn càng nhiều cảnh tượng phồn thịnh, nên nói ra điều kiện này.”


Nội tâm của Bác Lăng hầu hơi giật giật, hơi có chút im lặng nhìn về phía Hứa Vân Noãn, lời lúc nãy nha đầu này nói quả thật là lời nói dối, nhưng nói rõ ràng như vậy, thiếu chút nữa đều sắp gạt được hắn.


“Vậy nếu là lời thật thì sao?”


“Nói thật chính là địa vị của Bác Lăng hầu phủ càng vững chắc, ánh mắt của hoàng thượng sẽ để ý chỗ có ánh sáng nhiều hơn, so sánh, Mục gia cũng liền càng an toàn, do đó có thể có được càng nhiều cơ hội thở dốc.”


Bác Lăng hầu sửng sốt chỉ chốc lát, bưng trà triển đã lạnh ở bên cạnh, trực tiếp đổ nửa trản trà xuống: “Ngươi nha, tính tình này thực tại để người không biết nên làm gì ngươi mới tốt!”


Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng mà cười: “Tính tình này của ta không đủ đòi hỉ sao?”


“Vừa để người cảm thấy thích, vừa lại để cho người muốn bóp chết ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?”


“Đây miễn cưỡng cũng có thể cũng coi là yêu ghét phân minh.”



Bác Lăng hầu thiếu chút nữa ném bát trà cầm trong tay ra: “Lão phu từng tuổi này, vẫn là lần đầu tiên biết từ yêu ghét phân minh dùng thế này.”


“Lão hầu gia sống lâu trăm tuổi, sau này chuyện có thể biết được càng nhiều hơn.”


Tiếu ý khóe môi của Bác Lăng hầu thoáng cái sâu thêm, ngữ khí khá hiển trịnh trọng nói: “Vậy lão phu mỏi mắt mong chờ.”


Vốn cho là, Bác Lăng hầu phủ ở trên tay hắn cũng cứ như vậy, hôm nay hắn lại nhìn thấy một chuyển cơ thật to.


Hứa Vân Noãn mang theo Mục Trần Tiêu quay về Phúc Vũ các.


Bác Lăng hầu nhìn thân ảnh chậm rãi rời đi của hai người, quay đầu quay Thôi Diệu Chi nói rằng: “Từ hôm nay trở đi, ngươi gặp Hứa cô nương, thì chân chính xem nàng như người ngang hàng với lão phu, không thể có chút sao lãng hay chậm trễ.”


“Vâng, thỉnh phụ thân yên tâm, nhi tử biết đúng mực.”


“Ân, ngoài ra còn có một điểm, đoạn thời gian gần đây, Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu vẫn ở tại trong phủ, Mục Trần Tiêu thời khắc ngồi xe lăn, vãng lai rất nhiều địa phương trong phủ khó tránh khỏi có chỗ không tiện, ngươi tìm mấy công tượng suốt đêm động những chỗ nên động, tốt nhất để xe lăn có thể thuận lợi thông hành.”


“Được, nhi thần để người đi tìm công tượng, suốt đêm khởi công, sáng sớm ngày mai thì có thể thu thập thỏa đáng.”


“Ân.” Bác Lăng hầu nhẹ nhàng đặt trà trản lên bàn, một lát thật dài thở phào một cái, “Quả thật là hậu sinh khả uý nha!”


Bookwaves.com.vn


“Phụ thân, người nói biện pháp chế muối của Hứa cô nương này, đến tột cùng là từ chỗ nào có được? Tin tức trước ta điều tra được nói, vị Hứa cô nương này đích thật xuất thân hương dã, lẽ nào trong hương dã còn cất dấu cao nhân gì?”


“Những cao nhân trong hương dã kia, từ trước đều tự có xuất xử, còn có thể là nhô ra từ không trung sao? Thô sơ giản lược nhìn những thứ điều tra được một cái, có một tham khảo cũng dễ làm thôi, cũng không thể tin hoàn toàn. Ngươi cảm thấy một nữ tử hương dã phổ phổ thông thông, có thể ở lúc còn nhỏ, liền theo gia gia đến đây Kinh Châu thành chữa bệnh từ thiện, dâng công thức trị liệu dịch bệnh, lại kiềm chế tính tình không đi lĩnh công?”


“Phụ thân, nhi tử nghe nói Hứa cô nương có ba vị gia gia, hôm nay đã biết được tam gia gia của nàng tinh thông y thuật, có phải hai vị lão gia tử khác cũng có sở trường riêng? Nói không chính xác công thức chế muối, chính là nàng có được từ chỗ hai lão gia tử khác?”


“Làm sao có được chúng ta cũng không cần nghiên cứu kỹ, dù sao ba vị lão gia tử đều đã mất, truy xét được còn có thể kêu bọn họ từ dưới lòng đất sao?”


“Phụ thân nói phải, là nhi tử quá mức nóng lòng.”


“Trách không được ngươi, chính là lão phu nghe dạng công thức như thế, cũng cảm thấy kích động không thôi. Chỉ là, người có thể có tham niệm, nhưng lại phải học biết khống chế, tuyệt đối không thể bị tham dục che đôi mắt, thế cho nên mất đi thời cơ chân chính. So sánh với biện pháp chế muối, ta càng thêm coi trọng Hứa Vân Noãn!”


“Phụ thân, Vệ quốc công phủ và Bác Lăng hầu phủ, coi như là môn đương hộ đối, mà tuổi của Diễm nhi không sai biệt lắm, vừa lúc chưa nghị thân, nếu người thật thích vị Hứa cô nương này, không bằng…”


Nhất thời con mắt của Bác Lăng hầu sáng bóng: “Trên bối phận…”


“Bối phận với không bối phận, nào có quan trọng bằng duyên phận chứ?”


“Sách, thời khắc mấu chốt cũng là đầu óc của thanh niên nhân các ngươi xoay chuyển nhanh, để người chuẩn bị văn chương, ta viết phong thư cho Vệ quốc công, thật tốt cảm tạ hắn đại ân của với Bác Lăng hầu phủ chúng ta.”


“Vâng.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận