Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 375: KHÔNG THỂ THẤY ĐƯỢC HẮN CHỊU KHI DỄ


Dịch giả: Luna Wong


Ngày thứ hai sáng sớm, Hứa Vân Noãn vừa thức dậy liền thấy trên bậc thang trong đình viện sinh ra dốc thoải vừa làm, nhãn thần nhất thời sáng một cái, đi tới dốc thoải đạp lên đó, tiếu ý càng rõ ràng.


Trùng hợp cũng thời gian này, Mục Trần Tiêu cũng thức dậy đi ra, thấy thấy bân bậc thang còn có dốc thoải, rất thuận lợi liền chuyển động xe lăn xuống bậc thang, đi tới trong đình viện: “Cô nãi nãi sớm.”


“Tôn nhi sớm, những dốc thoải này chắc làm cả đêm qua, lão hầu gia và Thôi đại nhân thực tại phí tâm.”


“Có những dốc thoải này, cũng không cần mỗi lần lên xuống bậc thang đều làm phiền cô nãi nãi nữa.”


“Ta còn cam tâm tình nguyện ngươi thời khắc đều có thể tới tìm ta hỗ trợ nữa đó!” Hứa Vân Noãn đẩy Mục Trần Tiêu cùng đi dùng cơm sáng, tâm tình rõ ràng sung sướng rất nhiều.


Bác Lăng hầu để người suốt đêm tạo bậc thang dốc thoải để tiện cho Mục Trần Tiêu xuất nhập, mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, cũng để cho nàng cảm nhận được tôn trọng của Bác Lăng hầu phủ đối với tôn nhi nhà mình, nàng nghĩ tới đây, đã cảm thấy cao hứng không gì sánh được.


“Cô nãi nãi hôm nay tựa hồ cực kỳ cao hứng, là bởi vì ngươi nói ra phương pháp để Bác Lăng hầu thải nạp sao?”


“Cái này hôm qua đã cao hứng rồi, hôm nay cảm thấy cao hứng, là bởi vì thấy được thành ý của Bác Lăng hầu phủ đối với tôn nhi ngươi.”



“Ta chỉ là ở bên cạnh yên lặng nghe, cái gì cũng không có giúp đỡ. Bản thân cô nãi nãi có biện pháp chế muối, với ta, với Mục gia đều không có quan hệ gì, ngược lại chúng ta đang chiếm tiện nghi của cô nãi nãi.”


“Nếu một ngày, ta cần Mục gia, cần ngươi liều mạng vì ta, ngươi sẽ lùi bước không?”


“Tự nhiên sẽ không.”


Nếu cô nãi nãi cần, coi như là bảo hắn giao hết cả cái mạng ra, hắn cũng sẽ không tiếc.


“Tâm ý của ta tự nhiên cũng là giống như ngươi, chúng ta là người một nhà, tự nhiên nên đồng tâm hiệp lực, càng chưa nói tới ai chiếm tiện nghi của ai. Hôm nay ta cảm thấy vui vẻ, cũng là bởi vì tôn nhi ngươi chiếm được tôn trọng nên có. Tuy rằng những thứ này đều là ngươi nên được, nhưng ta vẫn cảm thấy cao hứng, cũng không biết vì sao, ta chính là không nhìn nổi ngươi bị khi dễ.”


Trong lòng Mục Trần Tiêu đã đoán nguyên nhân này, nhưng cũng không dám vững tin, hôm nay chính tai nghe được Hứa Vân Noãn thừa nhận, nhất thời trong lòng có một mảnh hoa nhỏ lặng lẽ tràn ra.


Khóe môi của Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng giật giật, hàng vạn hàng nghìn ngôn ngữ tụ tập ở tại ngực, trong lúc nhất thời lại không biết cụ thể nên nói cái gì.


Hứa Vân Noãn không có nhìn ra nỗi lòng phức tạp của hắn, thật vui vẻ uống thêm nửa chén cháo, bắt đầu chuẩn bị để người dời hoa cỏ trong viện.


Phúc Vũ các kiến tạo hoa mỹ phi phàm, hoa cỏ trong viện lạc trồng tự nhiên cũng không phải tục vật, bởi vậy Hứa Vân Noãn cẩn thận nhìn chằm chằm, rất sợ người dời không cẩn thận, giết chết một gốc nửa cây.


Bác Lăng hầu sáng sớm liền sai phái nhi tử của mình ra tiếp tục điều tra Ân gia, hắn lại hăng hái bừng bừng đi tới Phúc Vũ các, chuẩn bị quan khán Hứa Vân Noãn có thể lăn qua lăn lại ra động tĩnh gì.


“Gặp qua lão hầu gia.”



“Miễn lễ đứng dậy, hôm nay ta dẫn theo một vị tinh thông làm ruộng tới.” Nét mặt của Bác Lăng hầu lộ ra vẻ kiêu ngạo, quay đầu ra hiệu một trung niên nam tử tiến lên, “Đây là Trương Tang, chính là khách khanh của Bác Lăng hầu phủ.”


“Trương tiên sinh hữu lễ.”


“Hứa cô nương quá mức khách khí, xưng hô tên của Trương mỗ là được.”


Bookwaves.com.vn

“Tiên sinh đã là khách khanh, địa vị này dĩ nhiên không giống với người thường, nên xưng hô một tiếng tiên sinh.”


Nét mặt Trương Tang khiêm tốn, nhẹ nhàng cười cười: “Hứa cô nương đây là đang dời hoa cỏ, không biết Trương mỗ có thể hỗ trợ không?”


“Tốt nga, chắc Trương tiên sinh đã nghe hầu gia nói qua quy củ ta quyết định trước đó rồi, một mảnh đất trống chia thành hai, ta và Trương tiên sinh có thể tự hành cho ra một nửa, tiên sinh hiện tại có thể chọn.”


“Ta đây sẽ lấy phân nửa mặt đông, cô nương cảm thấy thế nào?”


Hứa Vân Noãn là từ phía tây bắt đầu dời hoa cỏ, hôm nay phía tây đã quét ra một phần ba, mà mặt đông lại một chút cũng không có động.


Sự lựa chọn này của Trương Tang, là đang cho Hứa Vân Noãn tiện lợi.



Hứa Vân Noãn cười cười, gật đầu: “Tự nhiên không thành vấn đề.”


Trương Tang tựa hồ cũng không phải một người nói nhiều, sau khi đã chọn ra mảnh đất của mình, liền cắm đầu bắt đầu chỉnh lý hoa cỏ, lúc hắn dời động tác cực kỳ tỉ mỉ, thậm chí còn căn cứ hoa cỏ bất đồng lựa chọn chậu hoa bất đồng, nhìn chuyên nghiệp hơn Hứa Vân Noãn rất nhiều.


Bác Lăng hầu ở một bên nhìn, thấy Hứa Vân Noãn và Trương Tang bận tới bận lui, căn bản không có thời gian để ý tới hắn, liền tự hành đi tìm Mục Trần Tiêu nói chuyện.


“Mục tướng quân, ngươi cảm thấy Hứa cô nương và Trương tiên sinh ai sẽ thắng?”


“Lão hầu gia gọi ta là Trần Tiêu được rồi, lúc trước gia gia đã dặn dò, đối đãi với lão hầu gia phải cực kỳ cung kính, phải hành lễ vãn bối.”


“Nhắc tới đã lâu không gặp gia gia ngươi rồi, sau này có cơ hội gặp mặt, nhất định phải thống thống khoái khoái uống một phen, trong phủ ta còn thanh liên trần nhưỡng hai mươi năm, đây chính là thứ tốt thiên kim khó cầu, gia gia ngươi nhất định sẽ thích.”


“Đa tạ lão hầu gia.”


“Vậy Trần Tiêu, ngươi tới nói một chút, Hứa cô nương và Trương tiên sinh ai sẽ thắng?”


“Tự nhiên là cô nãi nãi.” Mục Trần Tiêu nói không chần chờ chút nào.


“Ngươi xác định như vậy?”


Bookwaves.com.vn

“Ta cẩn thận quan sát vị Trương tiên sinh kia, khuôn mặt hắn nho nhã, nhìn giống một vị người đọc sách, nhưng song chưởng hữu lực, bàn tay thô ráp, vừa nhìn đó là làm quen việc nhà nông, lúc hắn dời hoa cỏ, động tác cực kỳ thành thạo, đối với tập tính của các loại hoa cỏ cũng biết rất là rõ ràng. Nếu như ở phương diện làm ruộng này tổng cộng có mười phần, như vậy vị Trương tiên sinh này hẳn là có thể lấy đủ mười.”



Nghe nói như thế, thần sắc trên mặt Bác Lăng hầu nhất thời kỳ quái: “Đây chính là ngươi nói, Trương tiên sinh đủ lấy mười điểm, như vậy Hứa cô nương còn có cơ hội thắng lợi gì?”


Mục Trần Tiêu nhìn thần tình chuyên chú trên trắc nhan của Hứa Vân Noãn, trong mắt lóe lên một tia tiếu ý nhu hòa: “Thập phần, Trương tiên sinh có thể đủ mười điểm, như vậy cô nãi nãi chính là một trăm điểm.”


Bác Lăng hầu cẩn thận nhìn Mục Trần Tiêu, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra vị đạo đùa giỡn, nhưng nhìn làm sao thì thần sắc trên mặt hắn đều cực kỳ chắc chắc: “Ngươi nói là nghiêm túc? Vậy Hứa cô nương chẳng phải thành thần nhân sao?”


“Lão hầu gia đã từng thấy thì sẽ biết thôi.”


Bác Lăng hầu nửa ngờ nửa tin trong lòng, hắn tự nhiên nghe nói qua tin tức của kinh thành bên kia, biết Hứa Vân Noãn kiến tạo Tứ Quý các, vào đông liền có thể trồng ra rau xanh, nhưng điểm này Trương Tang cũng có thể làm được, nên hắn không cảm thấy có kỳ dị gì.


Về phần trước nhận được nấm Thôi có viết chữ bên trên Diễm đưa tới, cũng chỉ cho là thủ đoạn muốn kiếm càng nhiều bạc của Hứa Vân Noãn, dù sao cũng là một tiểu cô nương mười bốn tuổi, thật chẳng lẽ có thể hơn được Trương Tang quanh năm chìm đắm trong việc đồng áng sao?


Trong lòng càng hoài nghi, thì càng hiếu kỳ, hai ngày kế tiếp, mỗi ngày Bác Lăng hầu đều đến cẩn thận quan sát động tĩnh tỷ thí của Hứa Vân Noãn và Trương Tang.


Công phu hai ngày, các loại hoa cỏ đều đã bị dời tài ra ngoài, một mảnh đất trống lớn cũng cẩn thận lật lại.


Trương Tang bên kia cẩn thận gieo hạt giống, cả mảnh đất trống lớn thật chỉnh tề.


Hứa Vân Noãn bên này cũng gieo hoàn tất, chỉ là sau khi trồng xong thì giống như hình cái mương, không có chỉnh tề đẹp như Trương Tang bên kia.


Bác Lăng hầu nhìn thấy một màn này, càng hoài nghi năng lực trồng trọt của Hứa Vân Noãn, sau khi Hứa Vân Noãn gieo hạt, động tác rõ ràng không phải rất nhuần nhuyễn, nhìn liền biết là một người học nghề, nên cuộc tỷ thí này, Trương Tang nhất định thắng chắc.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận