Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 377: HOA NHÀ SAO THƠM BẰNG HOA DẠI

Dịch giả: Luna Wong

Nghĩ đến nơi này, Bác Lăng hầu trực tiếp lôi kéo Trương Tang bắt đầu hỏi: “Trương tiên sinh, loại hoa và loại lương thực này đều là trồng ở dưới đất, có phải nói hoa này trồng tốt, lương thực cũng có thể trồng tốt hay không?”

Trương Tang cực kỳ không nỡ thu hồi đường nhìn từ các màu hoa cỏ: “Lão hầu gia, thuộc hạ cho rằng chắc là tương thông, bất quá cái này cũng nói không chính xác, dù sao thuộc hạ và lão hầu gia đều là người, thế nhưng người là chủ tử, ta là nô tài, lúc đó chẳng phải khác nhau trời vực sao?”

Ngọn lửa vừa dấy lên trong lòng Bác Lăng hầu, bị lời nói này trực tiếp cho dập tắt hơn phân nửa: “… Ngươi nói lời này coi như có đạo lý.”

Hứa Vân Noãn mới vừa đi ra gian phòng, liền thấy Bác Lăng hầu và Trương Tang canh giữ ở góc tường, trong mắt không khỏi tràn ngập nụ cười: “Lão hầu gia, Trương tiên sinh, ở góc tường làm cái gì đấy?”

Tuy rằng trong lòng Bác Lăng hầu vạn phần hy vọng Hứa Vân Noãn có thể thắng Trương Tang, kể từ đó, Bác Lăng thành sẽ có hy vọng mới, bất quá trên mặt lại không thể hiển lộ, để tránh khỏi tăng chí khí của người khác, diệt uy phong của mình.

“Hai ngày này khí trời tốt, nên ngắm hoa, thưởng cảnh, những hoa cỏ này nở thật không tệ.”

“Nếu lão hầu gia thích, mang mấy bồn về viện của mình đi.”

Bác Lăng hầu quay đầu đánh giá đất trống còn không chưa mọc lúa mạch non, hơi có chút không yên lòng trả lời: “Không phải đã nói sao, hoa nhà không thơm bằng hoa dại, hoa đặt trong viện bản thân nhìn cũng thấy bình thường, đặt ở trong viện người khác, có cơ hội mới có thể xem một chút, đó mới là đẹp.”

Trương Tang vội vã ho khan hai tiếng: “Khụ khụ!”

Hứa cô nương còn là một tiểu nha đầu chưa cập kê đó, lão hầu gia ở trước mặt người ta nói chuyện như vậy, chẳng phải mất thể thống không?

Bác Lăng hầu vội vã phục hồi lại tinh thần, cũng không đoái hoài tới mới vừa rồi nói lỡ, nâng tay chỉ đất trống Hứa Vân Noãn trồng bên kia: “Các ngươi mau xem, trên đất trống, có phải đã có thể nhìn ra một chút xanh biếc hay không?”

Trương Tang vội vã quay đầu nhìn sang, vừa nhìn nhất thời mở to hai mắt, bước nhanh về phía trước, ngồi chồm hổm dưới đất đánh giá cẩn thận: “Quả thật là đã nảy mầm…”

Lúa mạch non vừa mọc ra, từng nhánh cây đạm thúy lục thẳng tắp, như là lá thông, chờ tiếp qua hai ngày nữa, mầm mạch nhỏ như những lá thông này sẽ từ từ triển khai, nở ra những cái lá nhỏ…

“Hứa cô nương, mạch bên ngươi trồng vì sao nẩy nhánh sớm như vậy?”

Ngữ khí của Hứa Vân Noãn thưa thớt bình thường: “Có lẽ là những tiểu mạch này cũng biết chim dậy sớm sẽ có sâu để ăn, nên sớm nẩy mầm có thể sớm lớn lên, kết xuất lúa mạch nuôi bách tính.”

Khóe môi của Bác Lăng hầu không cầm được co rút: “Ngươi nói ngụy biện gì?”

bookwaves.com.vn

“Vậy lão hầu gia nói thử xem, vì sao những mạch này nẩy mầm sớm như vậy?”

“Đây…” Bác Lăng hầu quay đầu nhìn về phía Trương Tang, lúc này cần thuộc hạ ra tới giải vây.

Nhưng Trương Tang lại không chút để ý tới Bác Lăng hầu nào, mà ánh mắt nóng bỏng nhìn phía Hứa Vân Noãn: “Ta nhớ kỹ mạch này, là Hứa cô nương tự mang tới đi?”

“Phải.”

Trương Tang âm thầm gật đầu, cái khác không nói thêm gì.

Tuy rằng đều là lúa mạch, nhưng là mạch thu ở phía nam và thu ở phương bắc, rốt cuộc sẽ có hơi sai biệt, sớm nẩy mầm một chút cũng không có nghĩa là có thể lớn lên tốt, cho nên dưới mắt hắn còn ổn được, chỉ là trong lòng không cho Hứa Vân Noãn đúng, sớm đã thu triệt triệt để để.

Bác Lăng hầu và Trương Tang tới tới đi đi nghiên cứu trên đất trống của Hứa Vân Noãn phụ trách, phảng phất bọn họ nhìn không phải lúa mạch non vừa mới toát ra kia, mà là một đống núi vàng núi bạc, bộ dáng kia miễn bàn bao nhiêu hiếm lạ.

Hứa Vân Noãn thấy bọn họ chuyên tâm nghiên cứu, cũng liền lười xía vào, trực tiếp đi tìm Mục Trần Tiêu: “Tôn nhi, ngày hôm nay muốn ăn cái gì nha? Hôm nay khí trời tốt, ta tự mình xuống bếp làm cho ngươi ăn.”

“Thân thể của cô nãi nãi còn chưa khôi phục hoàn toàn,… việc vặt vãnh không nên tự làm.”

Người khác không biết, Mục Trần Tiêu lại biết cực kỳ rõ ràng, trên đất trống của cô nãi nãi trồng cũng không có đất đẹp như bên Trương Tang, toàn bộ nhiên cũng là bởi vì thân thể của nàng còn chưa khôi phục triệt để.

Vốn có, hắn muốn để cô nãi nãi ở một bên chỉ huy, do hạ nhân hỗ trợ trồng trọt, nhưng Hứa Vân Noãn lại không đáp ứng, kiên trì tự mình gieo, để hắn ở bên cạnh nhìn lo lắng không ngừng.

“Đã sớm không sao.”

Mục Trần Tiêu lại cực kỳ kiên trì: “Không được, cô nãi nãi cũng phải nghe lời.”

Hứa Vân Noãn nao nao, lập tức nháy mắt một cái, khéo léo gật đầu: “Vậy được rồi, ta nghe tôn nhi.”

Kế tiếp mấy ngày, mỗi ngày sáng sớm, Bác Lăng hầu và Trương Tang sẽ đi tới Phúc Vũ các, kiểm tra lúa mạch trên đất trồng.

Một ngày này, Hứa Vân Noãn dậy muộn chút, ra cửa liền thấy Bác Lăng hầu và Trương Tang ngồi xổm ở bên đất trống.

Khóe mắt của nàng nhịn không được co rút, lười biếng ngáp một cái: “Lão hầu gia, Trương tiên sinh, các ngươi cũng không cần phải mỗi ngày đều tới nơi này coi chừng chứ?”

bookwaves.com.vn

Mỗi sáng sớm hai người qua đây, vừa nhìn chính là hơn nửa ngày, trong đó có một lần, nàng còn thấy Trương Tang quỷ quỷ túy túy len lén chạy sang bên đất của nàng đào đào.

Nghe được thanh âm của Hứa Vân Noãn, Bác Lăng hầu vội vàng đứng dậy, trên mặt mũi lúc trước nghiêm túc, lúc này tràn đầy tiếu ý: “Vân Noãn a, hôm nay sao dậy sớm như vậy? Nhàn rỗi không chuyện gì thì ngủ nhiều một chút, ta nghe nói đoạn thời gian trước ngươi thụ thương, thân thể còn chưa dưỡng tốt, hai ngày này ta để người cẩn thận thu mua dược liệu ở trong Bác Lăng thành, mua vài gốc nhân sâm trên trăm năm, nhìn cũng có bộ dáng con người, ngày mai để người bào chế xong, đưa tới cho ngươi.”

“Đó cũng là đồ tốt, thời khắc mấu chốt có thể cứu một mạng người đó, lão hầu gia tự thu đi.”

“Ta lấy cũng vô dụng, minh châu chính là nên cho minh chủ, cho ngươi vừa hợp.”

Mấy ngày nay quan sát xuống, lúa mạch Hứa Vân Noãn trồng từng ngày từng ngày chạy ra trước, mỗi ngày đều có thể mọc cao thêm một chút, trong đó mạch Hứa Vân Noãn tự mang tới cao hơn.

Lúa mạch non của Hứa Vân Noãn bên này đã bắt đầu rút ra lá cây, lúa mạch non của Trương Tang bên kia còn nhỏ xíu.

Lúa mạch non của Hứa Vân Noãn bên này vừa cao đến một tấc, Trương Tang bên kia vừa mới bắt đầu phá vỡ phiến lá…

Càng về phía sau thì đối lập càng rõ ràng, nếu như không phải lúa mạch này nhìn xanh um tươi tốt, Bác Lăng hầu cũng hoài nghi có phải Hứa Vân Noãn hay không dục tốc bất đạt, mỗi ngày đều kéo lúa mạch non lên một chút không, nếu không, sao lớn nhanh như vậy được?

Trương Tang cũng bách tư bất đắc kỳ giải, vừa mới bắt đầu vẫn cùng Hứa Vân Noãn có lòng tranh cường háo thắng, cảm giác bên này của mình cũng không nhất định thất bại, đến bây giờ hắn đã bội phục ngũ thể đầu địa, hắn hoàn toàn mặc kệ mạch bên đất của mình, cả ngày nghiên cứu lúa mạch và thổ địa của Hứa Vân Noãn bên này.

Hắn len lén mang một ít đất của bên Hứa Vân Noãn ra ngoài, nghiên cứu qua, phát hiện giống như đúc với bên của mình, không có chút khác nhau nào.

Nếu như không phải Mục Trần Tiêu kiên quyết phản đối, hiện tại hắn cũng không muốn rời ruộng lúa mạch, hận không thể ban ngày coi chừng, ban đêm nhìn chằm chằm, phải nghiên cứu cho ra then chốt bên trong mới chịu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui