CHƯƠNG 378: CÁI NÀY XONG RỒI?
Dịch giả: Luna Wong
Hứa Vân Noãn khước từ không được, cuối cùng vẫn đáp ứng Bác Lăng hầu nhận nhân sâm.
Bác Lăng hầu cực kỳ cao hứng, phảng phất có thể tặng được lễ vật ra, chính là một chuyện đáng ăn mừng: “Vân Noãn, những ngày qua thiếu cái gì trực tiếp nói với thị nữ hạ nhân, Bác Lăng thành này tuy rằng thoáng xa xôi chút, thế nhưng ngươi muốn cái gì, mặc kệ ở địa phương nào, ta đều tìm về cho ngươi.”
Hứa Vân Noãn nháy mắt một cái, sau đó run run một chút, thận trọng nhìn về phía Bác Lăng hầu: “Lão hầu gia, có lời gì người cứ việc nói thẳng đi, người bày cái dạng này để trong lòng ta run sợ.”
Bác Lăng hầu âm thầm chà xát bàn tay: “Cũng không có gì, đây không phải là thấy mạch trong ruộng của ngươi mọc rất tốt sao? Hỏi thử xem ngươi có còn dư hay không?”
Hứa Vân Noãn nhất thời lộ ra một tia tiếu ý: “Lão hầu gia hỏi như vậy, là tin lời trước ta nói, có biện pháp để Bác Lăng thành phát triển càng thêm phồn vinh hưng thịnh?”
“Từ vừa mới bắt đầu ta chưa từng hoài nghi, nữ tử tập đất thiêng nảy sinh hiền tài giống như ngươi vậy, nhất định có thể trở thành sự thật.” Bác Lăng hầu rất kiên định gật đầu.
Hứa Vân Noãn nhất thời cười mở: “Lão hầu gia, người cũng không cần khen ta, trước chúng ta đã nói rồi, ngươi coi như là khen ta, bạc nên đưa một văn cũng không thể thiếu, nói một vạn lượng, đưa chín nghìn chín trăm lượng ta cũng không thể đáp ứng.”
Nguyên bản Bác Lăng hầu còn một trận lo lắng, nghe nói như thế, nhất thời cười ha ha: “Ngươi yên tâm, một vạn lượng bạc một văn tiền đều không thiếu, còn nữa, bây giờ quan hệ của chúng ta như vậy, đừng nói là một vạn lượng, coi như ngươi muốn mười vạn lượng, lão phu mắt cũng sẽ đưa mà không chớp mắt một cái.”
“Mười vạn lượng thì thôi, quân tử ái tài thủ chi hữu đạo, Vân Noãn không phải người lòng tham không đáy, chỉ lấy thù lao bản thân nên được là được rồi.”
“Vậy nếu như trước đây ta không có viết bố cáo kia thì sao?”
“Ta đây không lấy một xu nha!” Hứa Vân Noãn nói đương nhiên, “Bất quá hiện tại ta đã biết, trước đây lão hầu gia từng dán bố cáo, nên đừng nghĩ quỵt nợ.”
“Yên tâm đi, tự nhiên sẽ không quỵt nợ.”
“Vậy là tốt rồi!” Hứa Vân Noãn cười híp mắt, có bạc vào sổ sách tự nhiên là một chuyện tốt.
Hai ngày này để cho tiện quan sát những lúa mạch non này, Bác Lăng hầu để người chuyên môn chuẩn bị cái bàn đặt ở bên ruộng, lúc này thấy Hứa Vân Noãn đi sang ngồi, vội vã để người lên trà tốt nhất: “Vân Noãn mau nếm thử, hai ngày này ta lại để cho người tìm chút nước do mai tâm tuyết hóa thành, dùng để pha trà vị đạo càng tốt hơn.”
Nhãn thần của Hứa Vân Noãn hơi sáng một cái: “Đó cực kỳ khó được, ta phải nếm thử một phen.”
Bookwaves.com.vn
“Được, nếu ngươi thích, ta để người đưa nước tuyết còn dư lại tới cho ngươi, chuyên môn để người mỗi ngày pha trà cho ngươi uống.”
Mục Trần Tiêu chuyển động xe lăn đi tới một bên kia của bàn, dính ánh sáng của Hứa Vân Noãn, cọ được một trản trà.
Trương Tang vội vã bu lại, đứng ở bên người Bác Lăng hầu, không ngừng dùng nhãn thần thúc giục: Lão hầu gia mau hỏi một câu nha, ngoại trừ trồng ra, có phải còn có bí quyết làm ruộng khác hay không?
Bác Lăng hầu nhìn thấu lo lắng của Trương Tang, vội vã ho khan hai tiếng, hắng giọng một cái: “Vân Noãn, ngươi và Trương tiên sinh tỷ thí, cũng không cần tiếp tục xem nữa, vừa nhìn chính là ngươi thắng.”
Dù sao tiểu mạch hôm nay đều xê xích tận hai tấc rồi, lá bên Hứa Vân Noãn xanh đậm, từng nhánh lúa mạch non tư thế oai hùng cao ngất, giống như là tướng quân trong quân đội mặc khôi giáp, võ trang đầy đủ, mà lúa mạch non bên Trương Tang tuy rằng mọc cũng không tệ, nhưng lại nhỏ hơn rất nhiều, hai phe này so một cái, nhìn làm sao cũng giống như là một nữ tử nhu nhược bị tráng hán hãm hại!
Trương Tang tuyệt không cảm thấy nét mặt không ánh sáng, chỉ là ánh mắt nóng bỏng nhìn phía Hứa Vân Noãn: “Hứa cô nương, là tại hạ thua rồi, cam bái hạ phong, không biết Hứa cô nương có thể chỉ điểm tại hạ một chút hay không, nếu có thể để tại hạ tiến thêm một bước, Trương mỗ nguyện ý bái cô nương làm sư, sau này chấp lễ đệ tử.”
Mạch Hứa Vân Noãn tự mang tới loại mọc tốt thì cũng thôi, nói rõ mạch có ưu thế, nhưng phần ruộng của Hứa Vân Noãn phân chia thành hai, một nửa trồng mạch giống như hắn, mạch là do lão hầu gia chuẩn bị, tự nhiên không tồn tại khả năng thiên vị.
Nhưng trống mạch giống nhau, mạch bên Hứa Vân Noãn lớn nhanh hơn của hắn, dáng dấp cao ngất xanh biếc hơn của hắn, để người nhìn thấy, đã cảm thấy mê mắt không thôi.
Hứa Vân Noãn vội vã phất phất tay: “Trương tiên sinh nghìn vạn lần không nên khách khí như vậy, nếu bàn về làm ruộng, Trương tiên sinh đã nghiên cứu cực kỳ thấu triệt, bí quyết của ta không nhất định áp dụng được cho tiên sinh.”
“Trương mỗ biết, còn muốn hỏi bí quyết này của Hứa cô nương, cũng ngại ép buộc, nhưng nếu có thể để dân chúng nắm giữ cái bí quyết này, như vậy lương thực có thể tăng lên, là có thể nuôi sống thêm vài mạng người.”
Bác Lăng hầu thở dài: “Vân Noãn ngươi có chỗ không biết, Trương tiên sinh vốn từ địa phương khác chạy nạn tới đây, dọc theo đường đi bị không ít khổ, đói bụng đến sắp phải hấp hối, lúc ta gặp được hắn, đã là thở ra thì nhiều thở vào lại ít, sau này cho hắn một chén cháo, hắn tử tâm tháp lưu tại Bác Lăng hầu phủ. Sau này, ta mới phát hiện nguyên lai hắn rất có nghiên cứu ở trong chuyện làm ruộng, bởi vậy liền mướn hắn trở thành khách khanh của hầu phủ, hôm nay hắn biết có thể làm cho ruộng đồng có năng xuất nhiều hơn, tự nhiên ngồi không yên. Thoáng kích động chút, Vân Noãn trăm triệu lần không nên để ở trong lòng.”
Bookwaves.com.vn
Trương Tang cũng biết mình từ trong miệng Hứa Vân Noãn hỏi bí quyết làm ruộng, đích thật là có chút quá hèn hạ, dù sao có biện pháp như vậy, là có thể hưởng thụ chung thân, thậm chí là có thể che chở hậu đại, làm sao có thể cứ dễ dàng nói ra như vậy được?
Nhưng hắn vẫn muốn hỏi, phải biết rằng trong một một đồng ruộng có thể sản xuất ra thêm chút lương thực, nói không chính xác là có thể nuôi thêm một cái mạng.
Hứa Vân Noãn cười lắc đầu: “Cũng không phải ta không muốn nói bí quyết của ta cho lão hầu gia và Trương tiên sinh biết, mà là biện pháp này của ta đích thật không thích hợp với các ngươi, nếu các ngươi không tin, ta đây thí nghiệm cho các ngươi xem.”
“Thí nghiệm?”
Hứa Vân Noãn đứng dậy, đi tới sát mép đồng ruộng do Trương Tang phụ trách, sau đó ngồi chồm hổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ vuốt ve trên thân một nhánh mạch non: “Mạch nhỏ, phải ngoan ngoãn trưởng thành nhà.”
Sau khi nói xong, đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ tay một cái.
Bác Lăng hầu và Trương Tang nhìn thấy Hứa Vân Noãn nguyện ý làm mẫu, nhất thời kích động hai mắt không dám nháy một cái, chỉ là bọn hắn chờ a, chờ a, liền thấy Hứa Vân Noãn phủi xong tay lại ngồi trở về.
“Đây đã xong rồi?” Thanh âm của Bác Lăng hầu hơi có chút tối nghĩa.
Hứa Vân Noãn gật đầu: “Xong rồi.”
“Thực sự cứ xong như vậy?”
“Đương nhiên a, nên ta mới nói, biện pháp này của ta, các ngươi không nhất định dùng được.”
Trương Tang lăng lăng đứng tại chỗ, phảng phất đã biến thành một tượng gỗ, một lúc lâu, mới tìm được thanh âm của mình: “Hứa cô nương, chỉ là khen một cái như vậy, những lúa mạch non này có thể mọc tốt sao?”
Đây có phải quá mức trẻ con hay không?