Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 381: ĐÁNH CHỦ Ý LÊN CÔ NÃI NÃI?


Dịch giả: Luna Wong


Hứa Vân Noãn luôn mãi khước từ, Bác Lăng hầu lại cực kỳ kiên trì, nhất định phải để cho Thôi Diệu Chi mời rượu nàng.


Hứa Vân Noãn chỉ có thể mang theo tâm tình phức tạp đến thiện phòng chuẩn bị thức ăn.


Bác Lăng hầu xem Hứa Vân Noãn thành ân nhân cứu mạng của toàn bộ hầu phủ, hận không thể cung phụng, hạ nhân bên dưới dĩ nhiên càng thêm không dám chậm trễ.


Ở trong thiện phòng, nàng thoáng động một đao, đều có thể dẫn tới một mảnh tiếng hút khí của người phía dưới, rất sợ nàng không nghĩ qua thương tổn tới ngón tay tuyết trắng như ngọc của bản thân.


Chờ thấy được đao công cực kỳ cao siêu của Hứa Vân Noãn, lại nhịn không được ở bên cạnh nổi lên nịnh bợ, quả thực khen nàng đến tuyệt vô cận hữu trên đời.


Hứa Vân Noãn tự nghe đều cảm thấy trên mặt phiếm hồng, cuối cùng chỉ có thể thật đơn giản làm mấy món chính, còn dư lại giao cho trù tử trong thiện phòng.


Bác Lăng hầu rất cao hứng, đào thanh liên nhưỡng bản thân cất giấu thật lâu lên.


Thôi Diệu Chi đã nghe Trương Tang nói tất cả mọi chuyện, lúc này thấy Hứa Vân Noãn, cũng là hai mắt tỏa ánh sáng, như là đào được núi vàng núi bạc.



Đợi được lúc Bác Lăng hầu để hắn mời rượu, càng cam tâm tình nguyện, cười đến trên mặt đều sắp toát ra một đóa hoa.


Bác Lăng hầu nếm được trù nghệ của Hứa Vân Noãn, trong một sát na kinh vi thiên nhân: “Vân Noãn không chỉ có dáng dấp thanh tú, năng lực trác việt phi phàm, ngay cả nấu ăn, tư vị đều tốt hơn những người khác rất nhiều, hôm nay chúng ta tính là có lộc ăn rồi.”


Hứa Vân Noãn thấy Bác Lăng hầu và Thôi Diệu Chi ăn vui sướng, trong lòng cảm thấy cao hứng, lặng lẽ gắp mấy đũa cho tôn nhi nhà mình: “Tôn nhi mau ăn, còn chờ nữa sẽ bị cướp sạch.”


“Đa tạ cô nãi nãi.” Mặt mày của Mục Trần Tiêu trong một sát na nhu hòa, an tĩnh ăn sạch đồ Hứa Vân Noãn gắp cho.


Bữa cơm này có thể nói là khách và chủ đều vui mừng, đều giải quyết xong tâm sự của mình, cho dù là uống miếng nước đều cảm thấy lòng trong veo, chớ đừng nói chi là là ăn những thức ăn sắc hương vị câu toàn này.


Bác Lăng hầu uống có chút nhiều, cả khuôn mặt đỏ lợi hại, hắn ngẩng đầu nhìn Hứa Vân Noãn một cái, âm thầm thở dài, vẻ mặt đều là vẻ tiếc hận.


Thôi Diệu Chi vẫn khống chế được tửu lượng của mình, không dám uống quá nhiều, để tránh khỏi thất thố, nhưng không nghĩ tới phụ thân nhà mình lại có men say trước.


Hứa Vân Noãn nhìn thấy dáng dấp của Bác Lăng hầu, không khỏi hiếu kỳ: “Lão hầu gia sao nhìn ta như vậy, là có gì không ổn sao?”


“Không thích hợp! Không thích hợp thật lớn!” Thần sắc trên mặt của Bác Lăng hầu càng khổ não.


“Còn thỉnh lão hầu gia cẩn thận nói một câu, đến tột cùng là chỗ nào không thích hợp?” Hứa Vân Noãn tỉ mỉ tự định giá, cũng nghĩ không ra có chỗ gì sơ sót.



Bác Lăng hầu bưng ly rượu lên uống một hớp lớn, ợ một cái, tràn đầy mùi rượu: “Ngươi chính là quá tốt! Dáng dấp tốt, tính tình tốt, năng lực tốt, lựa không ra sai lầm.”


Hứa Vân Noãn nhất thời vui vẻ: “Tốt như vậy, chẳng lẽ còn không được sao?”


“Được là được, nhưng là tiểu tử thúi Thôi Diễm của nhà chúng ta kia không xứng với ngươi a!”


Bookwaves.com.vn

Hứa Vân Noãn hơi có chút kinh ngạc trợn to hai mắt: “Thôi công tử?”


Mục Trần Tiêu vốn đang cầm đũa, lúc này trực tiếp buông đũa cho xuống, một đôi mắt hoàn toàn thanh lãnh.


Bác Lăng hầu gật đầu: “Vốn có ta đã viết thư cho Vệ quốc công, nghĩ có thể cầu thân cho tiểu tử thúi Thôi Diễm kia hay không, nguyên bản còn cảm thấy bằng vào gia thế bối cảnh như vậy của Bác Lăng hầu phủ, Vệ quốc công chắc chắn đồng ý, nhưng lúc này tiếp xúc với ngươi tiếp xúc thời gian dài, thế mới biết, tiểu tử thúi nhà của chúng ta kia, xa xa không xứng với ngươi.”


Hứa Vân Noãn nhất thời bật cười: “Hôm nay ta còn chưa cập kê đó, không vội định hôn sự! Còn nữa, không phải Thôi công tử không xứng với ta, mà là ta không có cái phúc khí vào của của Bác Lăng hầu phủ.”


“Nếu ngươi nguyện ý vào cửa Bác Lăng hầu phủ ta, đừng nói là kiệu to tám người nâng, chính là ngươi muốn sao, trăng trên trời, ta cũng nghĩ biện pháp hái xuống cho ngươi! Đáng tiếc nha… Yến tước phi tường vu tùng lâm, là sẽ an nhiên kỳ nhạc, nhưng kim phượng hoàng, nhất định là phải bay lượn cửu thiên!”


Bác Lăng hầu uống có chút nhiều, lúc này càng nghĩ càng cảm thấy tiếc hận, tiếc hận đến toàn bộ trái tim của bản thân cũng bắt đầu co rút.



Mục Trần Tiêu lại bất động thanh sắc nhíu mi tâm: “Lão hầu gia đã từng viết thư cho gia gia?”


“Viết rồi… Trần Tiêu, cũng là phúc khí của Mục gia các ngươi thâm hậu, sau này nhất định phải chiếu cố cô nãi nãi ngươi.”


“Ta đã biết.”


“Ai, đáng tiếc nha…” Bác Lăng hầu liếc mắt nhìn Hứa Vân Noãn, lại rót cho mình một ly rượu, bộ dáng kia, như là bị người cho moi thịt trong quả tim vậy.


Hứa Vân Noãn nhịn không được vui a: “Thôi đại nhân, chắc lão hầu gia uống nhiều rồi, không bằng ngày hôm nay đến nơi đây thôi, trước hết để cho hầu gia trở về nghỉ ngơi đi.”


Thôi Diệu Chi liên tục gật đầu, lặng lẽ lau bả mồ hôi lạnh trên trán: Phụ thân nhà mình để ý bộ mặt nhất, trong ngày thường râu mép đều phải chải cẩn thận tỉ mỉ, bộ dáng ngày hôm nay, có thể nói là mất mặt đến nhà, cũng không biết ngày mai tỉnh lại có thể thẹn quá thành giận hay khôn?


Phụ thân thẹn quá thành giận, luôn sẽ không phát hỏa với Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu, người xui xẻo vẫn là nhi tử như hắn đây!


Đợi được Thôi Diệu Chi mang người, đỡ Bác Lăng hầu ly khai, trong Phúc Vũ các nhất thời an tĩnh lại.


Hứa Vân Noãn để người dọn bàn xuống, chỉ để lại hai đĩa đồ ăn nhỏ, cùng một bầu thanh liên nhưỡng, sau đó để tất cả hạ nhân cũng lui ra ngoài.


“Tôn nhi, chúng ta ra đình nhỏ bên ngoài ngắm trăng đi, hôm nay là mười lăm, trăng cực tròn…”


“Được.”


Bookwaves.com.vn


Đi tới đình nhỏ, Hứa Vân Noãn châm rượu, bưng ly rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một miếng.


Mục Trần Tiêu nhìn nàng trong mắt chợt nổi lên trầm tĩnh khí, cảm thấy có chút đau lòng: “Cô nãi nãi, ngươi không vui sao?”


Phân minh mới vừa rồi náo nhiệt như vậy, thế nào lúc này lại cảm thấy quạnh quẽ không gì sánh được?


Hứa Vân Noãn vừa uống rượu, vừa ngẩng đầu nhìn trăng tròn treo trên bầu trời: “Không có a, hoàn thành một cọc tâm sự, giống như là đột nhiên thư sướng khí lực toàn thân, luôn cảm thấy lười biếng.”


Mục Trần Tiêu thấy ly rượu trong tay Hứa Vân Noãn rỗng, liền cầm bầu rượu lên rót đầy cho nàng lần nữa: “Có thể cùng Bác Lăng hầu phủ đạt thành nhận thức chung, để Bác Lăng hầu phủ ở trong bóng tối ủng hộ Mục gia, cô nãi nãi thực tại cực khổ.”


Nếu như không có phen trên dưới quay vần này của Hứa Vân Noãn, Bác Lăng hầu phủ tuyệt không khả năng có dính dấp với Mục gia.


“Giúp đỡ nhà mình làm việc, nào có cái gì khổ cực hay không khổ cực?” Hứa Vân Noãn lần thứ hai uống nửa ly, nhẹ nhàng nhấp môi, “Không đều nói vị đạo của thanh liên nhưỡng này thanh điềm, cảm giác say cũng không quá nhiều, sao ta lại cảm thấy có chút chóng mặt nhỉ?”


Hứa Vân Noãn buông ly rượu xuống, hai cái tay nâng cằm của mình, ống tay áo rộng thùng thình chảy xuống, lộ ra hai cổ tay ngọc trắng muốt, dưới ánh trăng chiếu rọi, phảng phất là bạch ngọc thượng đẳng, mang theo sáng bóng oánh oánh.


Mục Trần Tiêu âm thầm buộc chặt tay, khóe môi mím cũng thoáng căng thẳng một ít: “Cô nãi nãi, thanh liên nhưỡng lão hầu gia lấy ra chính là hai mươi năm, lâu như vậy, rượu thanh hơn nữa, chỉ sợ cũng phải trở nên nồng đậm.”


Hứa Vân Noãn hơi có chút trì độn nháy mắt một cái, lời của Mục Trần Tiêu nói nhẹ bỗng truyền vào trong tai, để lỗ tai của nàng hơi ngứa.


Ánh mắt nàng bình tĩnh nhìn Mục Trần Tiêu, sau một lát, hơi về thò người ra trước, kéo tay của Mục Trần Tiêu đến bên gương mặt của bản thân, dán lỗ tai tại lòng bàn tay của hắn, hơi ma sát, như là mèo con cọ cọ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận