Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 383: NHẶT ĐƯỢC MỘT ĐỒ ĐỆ


Dịch giả: Luna Wong


Thần sắc của Bác Lăng hầu nghiêm túc thảo luận nửa ngày với Hứa Vân Noãn về vấn đề tửu lượng, lúc này mới nói đến chính sự.


“Vân Noãn, ngươi ở hầu phủ cũng mới không mấy ngày, không bằng ở thêm mấy ngày, phản chính Kinh Châu thành bên kia cũng nháo không ra loạn gì.”


“Một phen thịnh tình của lão hầu gia, theo đạo lý không nên khước từ, nhưng chuyện nên giao phó đều đã thông báo, những thứ khác, Vân Noãn thế đơn lực bạc, cũng không giúp được gì, chỉ có thể dựa vào lão hầu gia và Thôi đại nhân vất vả nhiều hơn.”


“Ngươi ở tại chỗ này, xem thêm chút mỹ cảnh của Bác Lăng thành, lúc đó chẳng phải tốt sao?”


Bác Lăng hầu biết, Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu tóm lại phải ly khai, nhưng hắn thật thích tính tình của Hứa Vân Noãn, vừa nghe nàng phải đi, trong lòng liền có nhiều không muốn.


“Chờ thêm một đoạn thời gian, ta sẽ nghĩ biện pháp trở lại Giang Nam, đến lúc đó nhất định sẽ đến Bác Lăng thành vấn an lão hầu gia.”


“Như thế, ta đây cũng sẽ không ép ngươi ở lại nữa, bất quá ngươi hôm nay không thể đi, ta còn muốn chuẩn bị vài thứ cho ngươi, kiên nhẫn chờ thêm hai ngày…”


“Lão hầu gia, ta và Trần Tiêu là che giấu thân phận để tới, tự nhiên là càng nhẹ nhàng càng tốt, nếu dẫn theo một đống đồ trở về, khó tránh khỏi sẽ dụ cho người hoài nghi.”



Bác Lăng hầu vừa nghe thần sắc trên mặt càng tiếc hận: “Nếu không mang theo đồ, ta để ngươi chút ngân phiếu trở về, thứ này dễ cầm lại tiện.”


Hứa Vân Noãn vừa nghe, nhất thời cười mở nghi ngờ: “Ta đây cũng sẽ không khách khí, lão hầu gia đổi một vạn lượng ngân phiếu ta nên được cho ta đi.”


Bạc nhiều, có thể thêm mua chút đất.


“Một vạn lượng thực tại là thiếu chút, ra cửa tại ngoại nơi chốn đều phải tốn bạc, ngươi cũng không thể ủy khuất bản thân, ta để Diệu Chi chuẩn bị thêm một ít…”


“Lão hầu gia, nói xong một vạn lượng, thiếu không được, nhiều cũng không cần.” Hứa Vân Noãn mỉm cười, ngữ khí lại hết sức kiên định.


“Ngươi tiểu nha đầu này, thế nào tuổi còn nhỏ lại không biết biến báo, bạc còn có ngại phỏng tay?”


“Một vạn lượng ngân phiếu là nói xong, nên ta tài thu, dù sao cũng phải kiếm bạc, đó cũng là kiếm từ trong tay người khác, cũng không thể gố tiền của người của mình, lão hầu gia cũng đã có nói, Bác Lăng hầu phủ và Mục gia là minh hữu, đã là minh hữu, vậy chính là người của mình, không cần khách khí như vậy.”


Thôi Diệu Chi rất nhanh liền chuẩn bị mười vạn lượng ngân phiếu qua đây, nhưng Hứa Vân Noãn kiên trì chỉ lấy một vạn lượng, dư thừa một văn cũng không cần, thậm chí còn đến ngọ thiện đều không ở lại cùng dùng, tựa như tới thời gian vậy ngồi lên xe ngựa, lặng lẽ ly khai Bác Lăng hầu phủ.


Thôi Diệu Chi nhìn cái bóng xe ngựa rời đi, không khỏi cảm khái một tiếng: “Vị Hứa cô nương này thật đúng là không bình thường a…”



Bookwaves.com.vn

“Ai nói không phải chứ? Ngươi mau viết thư cho Thôi Diễm, tuy rằng không thể ngoài sáng nói cho hắn biết quan hệ của chúng ta và Mục gia, nhưng cũng có thể để hắn biết được thái độ của chúng ta.”


“Vâng, trong lòng Diễm nhi rất sùng bái Mục tướng quân, hôm nay chỉ cần biết chúng ta cực kỳ tín nhiệm Mục gia, như vậy hắn đã biết nên làm như thế nào.”


“Ân, ngoài ra ngươi viết thư căn dặn, căn dặn hắn, để hắn và Hứa cô nương tiếp xúc nhiều, nói không chính xác trong lúc nhất thời mắt Hứa cô nương nhìn không rõ, xem trọng hắn thì sao?”


“Khả năng này cũng không lớn, bất quá cũng chỉ nói vậy với hắn thôi.”


Bác Lăng hầu nghĩ đến Hứa Vân Noãn, càng nghĩ càng cảm thấy đáng tiếc: “Nếu Vân Noãn có thể coi trọng Diễm nhi, để hắn nhập chuế Mục gia ta đều cam tâm tình nguyện.”


“A, đây… Phụ thân, có phải nên xem xét lại không, dù sao Diễm nhi cũng là đích tử duy nhất của ta.”


Bác Lăng hầu quay đầu lại nhìn về phía Thôi Diệu Chi, không khỏi hừ một tiếng: “Ngươi ít ở chỗ này mơ mộng đẹp, nói tới như Vân Noãn có thể coi trọng Thôi Diễm vậy, cũng không nhìn thử ngươi trong ngày thường đều chiều quen nhi tử thành dạng gì, niên kỷ đều không nhỏ, còn cả ngày như một hoàn khố…”


“Phụ thân, trước người còn khen Diễm nhi hiểu chuyện mà, còn nữa, cũng không phải con cái nhà ai đều có thể như Hứa cô nương như vậy!”


Bác Lăng hầu thở thật dài: “Mà thôi, càng nói càng đau lòng, như là bị mất một khối đại bảo bối vật, lúc ngươi phái người điều tra Ân gia, quan tâm thêm tin tức Kinh Châu thành bên kia một chút, xem thử nếu là Đoan vương điện hạ và Vân Noãn gặp phiền toái gì, âm thầm ra tay giúp bọn họ giải quyết một phen, cũng không thể để Vân Noãn ở bên ngoài bị người khác khi dễ.”



“Vâng, thỉnh phụ thân yên tâm, ta nhất định sẽ cực kỳ chú ý.”


Trương Tang vội vội vàng vàng chạy tới, lúc này đến cái bóng xe ngựa đều không nhìn thấy: “Lão hầu gia, Hứa cô nương đã đi rồi?”


“Phải, nói là giao quyển sách kia cho ngươi cực kỳ yên tâm, sau này nếu có chỗ gì xem không hiểu, có thể gửi thư cho nàng giao lưu.”


Trương Tang sờ sờ lồng ngực của mình, hiện tại hắn đến buổi tối ngủ đều cất quyển tập kia, sợ bị người lặng lẽ trộm đi: “Lão hầu gia, chờ thuộc hạ sờ thấu nội dung trên quyển tập này, dạy người phía dưới, ta chỉ muốn đi kinh thành tìm Hứa cô nương nương tựa.”


“Ngươi muốn đi kinh thành?”


Bookwaves.com.vn

“Vâng!” Trương Tang lộ ra một thần sắc rất xấu hổ, “Ân cứu mạng trước đây của lão hầu gia đối với thuộc hạ có, theo đạo lý mà nói, thuộc hạ nên suốt đời làm trâu làm ngựa, dùng tam can để báo, nhưng Hứa cô nương cho Trương mỗ quyển tập kia, ở trong lòng đã là lão sư của Trương mỗ, thân làm đệ tử, tự nhiên nên hầu hạ ở bên cạnh lão sư.”


Bác Lăng hầu hơi suy nghĩ một chút, lập tức gật đầu: “Cũng tốt, đi theo bên người Hứa cô nương, tất nhiên ngươi có thể phát hiện một mảnh thiên địa lớn hơn, chỉ là ngươi phải nhớ kỹ, ngươi xuất thân từ Bác Lăng hầu phủ, ở bên ngoài nói, làm việc, không thể đánh mất mặt mũi của hầu phủ, càng không thể làm ra chuyện ân đền oán trả, nói cách khác, cho dù là chân trời góc biển, ta đều nhất định sẽ tìm được ngươi, để ngươi trả cái giá lớn nên trả.”


Trong ánh mắt Trương Tang hiện lên một tia hỉ sắc: “Thuộc hạ nhất định ghi nhớ giáo dục của lão hầu gia.”


“Ân, ngoài ra còn có một điểm, nếu là ở chỗ Vân Noãn học được biện pháp làm ruộng càng tốt gì, cũng đừng quên truyền lại cho Bác Lăng.”


Hắn ngược lại không phải hoài nghi Hứa Vân Noãn cố ý tàng tư, mà là lúc này tuổi của nàng thật sự quá nhỏ, chờ sau này lớn thêm chút nữa, nhất định có thể luyện được bản lĩnh càng lợi hại hơn bây giờ, lúc này, tự nhiên phải mưu quyền lợi cho mình trước tiên.



“Vâng.”


Rời Bác Lăng thành không lâu, Hứa Vân Noãn liền tìm được Ôn Như Xuân.


Nửa tháng không gặp, hầu như mỗi ngày Ôn Như Xuân đều đang lo lắng trạng huống thân thể của Hứa Vân Noãn, hôm nay nhìn thấy nàng bình an trở về, sắc mặt cũng có chút hồng nhuận, nhất thời yên tâm không ít, bất quá nét mặt như cũ không một sắc mặt tốt.


“Còn tưởng rằng ngươi ở Bác Lăng hầu phủ như cá gặp nước, đã quên bên ngoài còn có một sư bá đáng thương đang chờ ngươi nữa!”


“Sư bá tốt với ta như vậy, quên ai cũng sẽ không quên người nha.”


“Bớt nói những lời dễ nghe này để hồ lộng ta, vội vàng vươn cổ tay ra đây, ta phải bắt mạch cho các ngươi, nếu phát hiện thân thể không bằng từ trước, cũng phải cẩn thận ta rót thạch tín cho các ngươi!”


Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu khéo léo để Ôn Như Xuân bắt mạch kiểm tra trạng huống thân thể.


“Sư bá, ta từ Bác Lăng hầu phủ chiếm được mấy gốc nhân sâm trăm năm, đều là cực phẩm khó được, chuyên môn mang tới cho sư bá.”


“Hừ, coi như ngươi có hiếu tâm.” Ôn Như Xuân lặng lẽ kéo khóe môi lên, “Chuyện trong Bác Lăng hầu phủ đều xử lý thỏa đáng?”


“Đều đã làm xong.”


“Ân, vậy hãy mau đi Kinh Châu thành thôi, trong thành ra chút sự tình, Đoan vương điện hạ cực kỳ đau đầu.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận