Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 384: ÁN TỬ HÓC BÚA

Dịch giả: Luna Wong

Nghe được Ôn Như Xuân nói chuyện bên trong Kinh Châu thành không thuận lợi, Hứa Vân Noãn rất ngoài ý muốn: “Hình bộ phúc thẩm án tử của Bùi đại nhân, tất cả án tình đều đã xử lý cực kỳ sáng tỏ, sao còn có thể không thuận lợi được?”

“Ta cũng chỉ là thô sơ giản lược nghe nói một ít tin tức, bách tính Kinh Châu thành trước đây cầu trợ không cửa, là Chu Hoài thay lĩnh người qua đây phá khai cửa thành, bọn họ một lòng nhận định Chu Hoài mới là ân nhân cứu mạng, mà Bùi Nguyên… Dù sao mắng chửi nhiều năm như vậy, đâu là dễ dàng nói đổi là đổi được?”

Mi tâm của Hứa Vân Noãn không tự chủ được nhíu lại: “Không nên a…”

Nàng cũng không biết vì sao, luôn cảm thấy chuyện này tiết lộ ra kỳ hoặc.

“Tôn nhi, ngươi thấy thế nào?”

Ánh mắt của Mục Trần Tiêu cũng có chút phát chìm: “Đến tột cùng là bách tính không muốn cải biến cách nghĩ, hay là có người ở sau lưng thêm phiền, cần đến Kinh Châu thành tận mắt xem mới có thể biết được.”

“Ân, chúng ta đây lập tức động thân.” Hứa Vân Noãn gật đầu.

Đoàn người Hứa Vân Noãn nhanh chóng hướng về Kinh Châu thành.

Ba ngày sau, trong phủ nha Kinh Châu thành, mi tâm của Đoan vương nhíu chặt, thần sắc tràn đầy một mảnh ngưng trọng, nhìn về phía Úc Khoảnh một bên được đại phu xem chẩn: “Úc Khoảnh, ngươi không sao chứ?”

Trên cánh Úc Khoảnh tay có một vết thương thật dài, là lúc bọn hắn muốn đi hủy diệt pho tượng đồng điêu của Bùi Nguyên, bị tức giận bách tính dùng kéo bị thương đâm.

“Điện hạ không cần quá mức lo lắng, bất quá là một ít thương ngoài da, không cần gấp gáp.”

“Bách tính trong Kinh Châu thành, đến tột cùng lăn thuốc mê hồn gì? Mặc kệ giải thích với bọn họ thế nào, bọn họ tuyệt không tin Bùi đại nhân là người chính trực trong sạch, ngược lại cảm thấy triều đình bêu xấu Chu Hoài! Đây thật là…”

“Thuộc hạ cũng thực tại không nghĩ ra.”

Đoan vương hít một hơi thật sâu: “Trần Tiêu và Hứa cô nương có tin tức không?”

“Ba ngày trước, đã nhận được tin tức của công tử và cô nãi nãi, nói là bọn hắn sẽ mau sớm tới Kinh Châu thành, tính toán thời gian, hẳn là cũng không xê xích gì nhiều đi.”

Úc Khoảnh vừa dứt lời, thân vệ vào cửa bẩm báo: “Điện hạ, Mục tướng quân và Hứa cô nương đã trở về.”

Nhãn thần của Đoan vương sáng ngời, liền vội vàng đứng lên đi ra ngoài đón: “Trần Tiêu, Hứa cô nương, các ngươi rốt cục đã trở về.”

“Gặp qua Đoan vương điện hạ.”

“Mau mau đứng dậy, không cần đa lễ như vậy, chúng ta về phòng trước mới trò chuyện tiếp.”

Đoàn người trở về phòng, Đoan vương cẩn thận quan sát Mục Trần Tiêu và Hứa Vân Noãn, thấy hai người khí sắc của bọn họ đều không tệ, tâm tư vẫn lo lắng cũng tán đi: “Vốn đang nghĩ đến các ngươi đi Bác Lăng thành, không lâu sau sẽ phải trở về, nhưng không nghĩ tới đi lần này chính là hơn nửa tháng.”

Thần sắc của Mục Trần Tiêu có chút hòa hoãn: “Để điện hạ lo lắng, lão hầu gia tính tình hiền lành, cũng cực kỳ nhiệt tình với mọi người, cứ muốn chúng ta ở lâu mấy ngày, nên trì hoãn chút thời gian.”

Bookwaves.com.vn

Đoan vương nhịn không được trợn to hai mắt: “Tính tính hiền lành, cũng nhiệt tình với mọi người ngươi nói, nhưng là Bác Lăng hầu?”

“Tự nhiên.”

“Sao ta không tin nhỉ? Ta nhớ kỹ trước có một lần tặng hạ lễ sinh thần cho Bác Lăng hầu, kết quả đưa qua thế nào, hắn trả lại cho ta thế đó, lúc đó cực kỳ thật mất mặt! Sau này, cũng liền thôi tâm tư.”

Nhãn thần của Hứa Vân Noãn khẽ động: “Điện hạ cũng muốn mượn hơi Bác Lăng hầu phủ?”

“Cũng không phải mượn hơi, Vân gia phía sau mẫu phi ta và Bác Lăng hầu phủ có chút lui tới, trước đây biết được lão hầu gia sinh thần, ta là hoàng tử đã thành niên, về tình về lý cũng phải có chút biểu thị, nhưng không nghĩ tới lão hầu gia không nể tình chút nào, nên sau khi cũng không có ý định này nữa. Mà là tam đệ của ta, cực kỳ kiên nhẫn, qua nhiều năm như vậy, hàng năm đưa lễ vật cũng sẽ bị đưa trở về, nhưng kiên trì không ngừng đưa tới Bác Lăng thành.”

“Tam hoàng tử điện hạ từ trước làm việc chu toàn, có thể kiên trì như vậy cũng không ngoại lệ.” Mục Trần Tiêu mở miệng, “Điện hạ, ở trên đường tới, nghe nói chuyện Kinh Châu thành bên này rất không thuận lợi, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”

“Nói đến cái này, cũng rất để người đau đầu.” Mi tâm của Đoan vương theo bản năng nhíu lại, “Sau khi đi tới Kinh Châu thành, tri châu Kinh Châu thành trực tiếp đón ta đến nha môn, sau đó âm thầm nói rõ hận ý của bách tính Kinh Châu thành với Bùi đại nhân, vừa mới bắt đầu ta không nghĩ minh bạch, sau này mới mơ hồ hiểu được, hắn đây là đang ám chỉ chuyện này của ta sẽ không quá thuận lợi. Quả nhiên, sau khi vài lần, chỉ cần nhất dán bố cáo sửa lại án xử sai cho Bùi đại nhân, cũng sẽ bị dân chúng cho kéo xuống, sau này dán bố cáo càng cao, hoặc là càng chắc một ít, dân chúng với không tới, xé không được, sẽ ném mạnh đồ bẩn lên bố cáo, để nét mực trở nên một đống màu đen.”

“Phản ứng của bách tính vì sao to lớn như thế?”

“Bổn vương cũng hết sức kỳ quái, bọn họ tựa hồ phá lệ tin tưởng vững chắc, Chu Hoài mới là người bị oan uổng, lại hết sức bất mãn với cử động giam giữ Chu Hoài của triều đình. Vừa mới bắt đầu ta còn muốn dùng một chút chính sách dụ dỗ, giải thích cho rõ với bọn họ, nhưng dân chúng căn bản không nghe, hôm nay vốn muốn cường ngạnh dỡ bỏ pho tượng đồng chất của Bùi đại nhân thụ hình, bị bách tính vây công, ngăn cản, Úc Khoảnh cũng vì vậy mà bị thương.”

Mục Trần Tiêu và Hứa Vân Noãn vội vã nhìn về phía Úc Khoảnh: “Bị thương có nghiêm trọng không?”

Bookwaves.com.vn

“Công tử và cô nãi nãi không cần lo lắng, chỉ là trên cánh tay bị chút thương ngoài da, hôm nay đã băng bó kỹ, không có gì đáng ngại.”

Mi tâm của Hứa Vân Noãn cau thật chặt: “Vẫn là phải hiểu rõ ràng trước, vì sao bọn họ không tin kết luận của triều đình đối với án của Bùi đại nhân, nếu không biết rõ, hôm nay dỡ bỏ pho tượng, ngày mai cũng có thể làm lại.”

“Trong lòng ta cũng tò mò, nhưng phái người điều tra cẩn thận, chưa từng năng nhận được tin tức.” Đoan vương thở dài một tiếng, “Vốn đang cho rằng cọc án tử này chắc là chuyện nước chảy thành sông, nhưng không nghĩ tới lại dị thường vướng tay chân.”

“Ta nghe nói từ hai năm trước sau khi Kinh Châu thành chi biến phát sinh, Kinh Châu thành trở nên có chút tính bài ngoại, những người điện hạ mang tới đều lại mặt, khẩu âm cũng bất đồng, vừa nghe liền biết là từ kinh thành tới, trong lòng dân chúng khó tránh khỏi sẽ có phòng bị, vừa lúc sư bá ta cũng tới, như thế này ta đi hỏi một chút xem có thể thỉnh hắn ra mặt hay không.”

“Sư bá của Hứa cô nương… Ôn đại phu đứng ra?”

“Đúng vậy, thân là y giả, suốt đời trị bệnh cứu người, trời sanh trong lòng dân chúng liền sẽ thân cận, tôn trọng hơn nhiều, hơn nữa hắn cũng có đệ tử mở y quán ở trong Kinh Châu thành, tên cũng gọi là Hồi Xuân đường, kể từ đó thì càng thêm dễ dàng.”

Đoan vương thở phào nhẹ nhõm: “Thật tốt quá, những người đó đều là dân chúng vô tội, cũng không thể thực sự làm gì bọn họ, cũng chỉ có thể một mặt nhường nhịn. Hai ngày này ta buồn đến tóc cũng sắp bạc hết rồi, may là hai người các ngươi đã trở về, nếu nói cách khác, trong lòng ta thực tại không có chủ ý.”

Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng nháy mắt một cái, tiếu ý khóe môi hơi lộ ra có chút thanh lãnh: “Điện hạ phải có một chuẩn bị tâm lý mới phải, lúc này đây án tử trong Kinh Châu thành, chỉ sợ là thực sự khó làm.”

“Vân Noãn, có phải ngươi đã biết cái gì hay không?”

“Cái khác ta không biết, ta chỉ biết là đây chính là lần đầu tiên điện hạ được phong Đoan vương tới nay, chính thức bắt đầu nhúng tay chính vụ trong triều. Điện hạ nếu cái cọc án tử làm không tốt, sợ rằng trong lòng hoàng thượng sẽ cực kỳ thất vọng đi?”

Mi tâm của Đoan vương vừa nhíu, thần sắc trong sát na trở nên càng thêm ngưng trọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui