CHƯƠNG 388: KHÔNG CÓ SAU NÀY NỮA
Dịch giả: Luna Wong
Tần U Tố uống xong cháo, cảm giác cả người đều sống lại, sau khi hoàn hồn phát giác cô nãi nãi không thấy, vội vã chạy tới, vừa tới là chống lại nhãn thần thanh lãnh của Mục Trần Tiêu.
Tần U Tố liền vội vàng hành lễ: “Gặp qua Mục tướng quân.”
“Không cần đa lễ, ” Nhãn thần của Mục Trần Tiêu thanh lãnh, “Cháo uống ngon sao?”
“A?” Trong lúc nhất thời Tần U Tố không có phản ứng được.
“Cháo, uống ngon không?” Mục Trần Tiêu lại hỏi một lần.
“Tự nhiên uống ngon, tay nghề của cô nãi nãi không ai bằng.” Tần U Tố âm thầm giật giật đầu lưỡi, hôm nay trong miệng còn lưu lại mùi thơm ngát của cháo, cả người đều ấm áp, đơn giản là tốt không thể tốt hơn nữa.
Mục Trần Tiêu hơi cau mi tâm lại, thần sắc càng đạm mạc.
“Ta cũng vừa uống, lửa không tốt lắm.”
Tần U Tố có chút sờ không rõ mục đích của Mục Trần Tiêu, chỉ có thể ăn ngay nói thật: “Thỉnh tướng quân thứ tội, lần đầu tiên ta nhóm lửa, không quá quen, chờ sau này…”
“Không có sau này.” Khí tức quanh thân Mục Trần Tiêu đều theo lạnh xuống, chuyển động xe lăn liền đi ra phía ngoài.
“Ân? Mục tướng quân?” Tần U Tố càng không nghĩ ra, mắt thấy Mục Trần Tiêu sắp rời khỏi, vội vã ngăn cản Úc Khoảnh mặt cứng ngắc, “Úc Khoảnh hộ vệ, có phải ta đã làm sai điều gì, chọc cho tướng quân không thích trong lòng hay không?”
“Ân, không cần để ở trong lòng.” Úc Khoảnh cảm thấy lúc này nếu như bật cười, thật có chút không phúc hậu, có thể nhịn cười càng khổ cực, bởi vậy mở miệng nói chuyện rất cứng ngắc.
“Nhưng mới vừa rồi Mục tướng quân nói không có sau này, đây là ý gì?”
“Ý chính là sau này nếu cô nãi nãi muốn nấu cháo, không cần ngươi giúp đỡ nhóm lửa, kỹ thuật của ngươi không tới nhà, không giống như tướng quân của chúng ta, đó là từng chuyên môn luyện, còn hỏi qua trù nương, ngươi không so được.”
“Là… Là ý này?” Trong lúc nhất thời Tần U Tố có chút dở khóc dở cười.
“Ân, ngươi hiểu là tốt rồi, chớ ra bên ngoài loạn truyền.”
Dù sao, tướng quân nhóm lửa cực tốt, cũng không phải danh tiếng tốt gì.
Tần U Tố nhất thời nhịn không được cười lên một tiếng: “Vâng, Tần mỗ đã biết.”
“Ân, đúng rồi, cô nãi nãi đang ngủ, ngươi đừng đi vào quấy rầy, không bằng đến phòng của ta ngồi một hồi?”
“Không cần, ta ở bên ngoài chờ cô nãi nãi tỉnh lại là được rồi.”
“A, cũng vậy được.”
Đợi được Úc Khoảnh cũng ly khai, Tần U Tố không khỏi bật cười, thấp giọng thì thầm một câu: “Vị Mục tướng quân kia, tựa hồ rất khác với lời đồn đãi.”
Ánh dương quang ấm áp hợp lòng người, giấc ngủ này của Hứa Vân Noãn ngủ sắp tới một canh giờ, lần thứ hai lúc tỉnh lại, sắc trời đã là chạng vạng tối.
Lưu Lan nghe được động tĩnh trong phòng, vội vã đi vào cửa hầu hạ: “Cô nãi nãi, người tỉnh?”
“Trần Tiêu đâu?” Hứa Vân Noãn còn nhớ rõ Trần Tiêu ghen vì cháo nàng lúc, lúc này nhắc tới, trong giọng nói liền mang theo vài phần tiếu ý.
“Tướng quân ở bên ngoài viện tử.”
“Ở phía bên ngoài viện làm cái gì?”
“Tần công tử ở bên ngoài chờ cô nãi nãi tỉnh ngủ, tướng quân vốn là rời đi, sau này lại vòng trở về, nghĩ đến là lo lắng Tần công tử quấy rầy giấc ngủ trưa của cô nãi nãi.”
“A, Trần Tiêu chính là cẩn thận quá mức, nhanh đi thỉnh bọn họ vào đi.”
“Vâng.”
Tần U Tố chờ trái chờ phải, rốt cục chờ được Lưu Lan đến đây truyền lời, âm thầm thở phào nhẹ nhõm:
Vừa vốn tưởng rằng Úc Khoảnh ly khai thì không sao, nhưng hắn ở trong viện tử đợi không được một khắc đồng hồ, Mục tướng quân dĩ nhiên quay trở lại, cái gì cũng không nhiều nói, để người dâng trà từ từ phẩm, lúc này trong hắn bụng đã uống đến không còn chỗ nào trống nữa.
“Gặp qua cô nãi nãi.”
bookwaves.com.vn
“Tần công tử không cần đa lễ, Trần Tiêu, sao ngươi không đi nghỉ ngơi?” Hứa Vân Noãn chỉnh lại chăn lúc trước đắp trên người mình, một lần nữa trùm lên trên đùi của Mục Trần Tiêu.
“Nhàn rỗi không chuyện gì, ngủ không được, liền muốn ở bên ngoài chờ cô nãi nãi tỉnh lại.”
“Nếu ta ngủ thêm hai canh giờ thì sao? Các ngươi ở bên ngoài ngây ngốc chờ?”
“Chờ cô nãi nãi, bao lâu cũng không sao.”
“Ngươi là không có việc gì, nhưng ta đau lòng, sau này không thể như vậy nữa.” Hứa Vân Noãn hơi phồng gò má lên, cực kỳ nghiêm túc căn dặn.
Nhãn thần của Mục Trần Tiêu hơi khẽ động, lập tức khéo léo gật đầu: “Được, đã biết.”
Lúc này Hứa Vân Noãn mới thoả mãn: “Tần công tử, như thế này ngươi theo ta đi gặp Ôn đại phu một lần, hắn là sư bá của ta, chuyện của ngươi, còn cần hắn hỗ trợ nhiều hơn.”
“Được, đa tạ cô nãi nãi.”
Mục Trần Tiêu chen vào nói: “Ta cũng theo cô nãi nãi.”
“Ngươi không cần cùng Đoan vương điện hạ nói chuyện của Bác Lăng thành sao?”
“Sau này còn nhiều cơ hội.”
“Vậy được rồi.” Hứa Vân Noãn âm thầm thở dài trong lòng: Ai nha, nét mặt của tôn nhi nhà mình nhìn lạnh lùng, nhưng trên thực tế lại dính người như vậy, nhất định cổ cảm giác không an toàn trong lòng kia như cũ không tiêu tán, xem ra sau này càng phải quan tâm hắn mới được, đây thật là ngọt ngào phiền não a!
Ôn Như Xuân đã được an bài bên trong khách sạn gần phủ nha, Hứa Vân Noãn mang người đi không bao lâu đã đến.
Ôn Như Xuân đang gặp đệ tử bên trong Kinh Châu thành, nghe được Hứa Vân Noãn tới, lập tức để cho nàng đi vào.
“Gặp qua sư bá.”
“Mau đứng dậy, ngươi tới thật đúng lúc, ta đang cùng hai sư huynh của ngươi nói chuyện, quá nhìn một cái.”
Hai danh thanh niên đứng trước mặt Ôn Như Xuân, một thân y sam trắng thuần sắc, khuôn mặt xinh đẹp nho nhã, khí tức ôn nhuận: “Tiểu sư muội hảo.”
“Hai vị sư huynh hảo.”
Trên mặt Ôn Như Xuân hiếm thấy sinh ra vài phần tiếu ý: “Hai người bọn họ, một tên là Tùng Hương, một tên là Mặc Ngân, đều là cô nhi, là ta năm năm trước cứu được, bọn họ đều có thiên phú học y, bởi vậy đã được thu làm đệ tử, hai năm qua, bọn họ một mực ở
Kinh Châu thành, có hiểu biết với trạng huống trong thành, cho nên liền kêu bọn họ đến, cẩn thận nói một câu với ngươi, chắc có thể hỗ trợ.”
bookwaves.com.vn
“Tùng Hương, Mặc Ngân, tên thật thanh nhã, cùng khí chất của hai vị sư huynh, độc nhất vô nhị.”
Tùng Hương, Mặc Ngân không khỏi cười, bọn họ nhận được thư trước đó, nói là sư phụ sẽ đến, nhưng chờ trái chờ phải, cũng không có đợi được người, sau này mới biết được, sư phụ bồi tiểu sư muội mới tìm được đi Bác Lăng thành, trong lòng đã sớm hiếu kỳ không dứt.
Lúc này gặp được Hứa Vân Noãn, không khỏi cảm khái một tiếng: Thiếu nữ chung lưu dục tú!
“Sư muội mới là trong một vạn cũng không kiếm được một người, nhìn lên liền để người nhịn không được vui mừng trong lòng.”
Hứa Vân Noãn ôm gương mặt cười: “Vậy sau này phải cần hai vị sư huynh chiếu cố rồi.”
“Đây là tự nhiên.”
Ôn Như Xuân nhìn thấy một màn này, càng vui mừng trong lòng.
“Được rồi, mau chút ngồi xuống nói.”
Tùng Hương và Mặc Ngân rồi hành xong lễ với Mục Trần Tiêu, lúc này đều tự ngồi xuống.
Trong lòng Hứa Vân Noãn vô cùng hiếu kỳ với chuyện Kinh Châu thành, bởi vậy gọn gàng dứt khoát mở miệng: “Hai vị sư huynh, các ngươi có hiểu biết với thương hộ Kinh Châu thành không?”
“Nói đến cái này, ngược lại cũng không có gì đặc biệt, đơn giản chính là các loại vật tư định giá rất thống nhất, các cùng loại hình cửa hàng cũng cực ít phát sinh xung đột và cạnh tranh, những thứ khác cũng nhìn không ra cái gì.”
“Không có dị thường…”
“Cửa hàng không có gì dị thường, bất quá có một chuyện khác.”
“Chuyện gì?”
“Án tử của Kinh Châu tri châu Bùi đại nhân trước đó bị định là oan án, hôm nay trầm oan đắc tuyết, vốn có là một chuyện tốt, nhưng các thương hộ trong Kinh Châu thành tựa hồ đạt thành hiệp nghị, đối với bách tính ủng hộ Bùi đại nhân, toàn bộ chận ngoài cửa, còn nói sau này không buôn bán cho bọn họ.”