CHƯƠNG 389: CHUYỆN KHÓ GIẢI QUYẾT RỒI
Dịch giả: Luna Wong
Nghe nói như thế, ánh mắt của Hứa Vân Noãn trầm xuống: “Hai vị sư huynh mở y quán, có phải cũng nhận được cảnh cáo của người khác hay không?”
“Phải, trước đó vài ngày, trong y quán nhận được một phong thư, nói không để chúng ta xem bệnh cho bách tính ủng hộ Bùi đại nhân, vừa mới bắt đầu cũng không xem ra gì, nhưng không được mấy ngày, trên tấm bảng phía ngoài y quán, liền bị người dùng đá đập nứt ra một đường, không lâu sau, lại nhận được một phong giống hết như trước, lúc này mới đưa tới chú ý của chúng ta.”
“Lá thư này còn đó không, các sư huynh có thể cho ta xem một chút?”
“Nghe nói sư phụ còn muốn hỏi chuyện này, nên mang thư theo.”
Hứa Vân Noãn mở thư cẩn thận nhìn, lập tức mi tâm hơi nhíu lại: “Phong thư này dĩ nhiên là in ra, như vậy cũng không có biện pháp nhận bút tích của người viết thư, trừ lần đó ra, chọn dùng phương thức in ấn như vậy để viết thư, nếu thiếu số lượng, không đáng lãng phí bản khắc, xem ra số lượng in ấn cực đại, các thương hộ trong Kinh Châu thành hẳn là đều thu được.”
“Nhưng là, là ai nhất định phải trở ngại Bùi đại nhân khôi phục danh tiếng như vậy? Sự tình đã qua lâu như vậy, đầu sỏ gây nên trước đây là Chu Hoài, cũng đã hạ đại ngục, bị kêu án tội danh, lại còn gắt gao ngăn cản giúp Bùi đại nhân khôi phục danh dự, vậy cũng không có tác dụng quá lớn gì.”
“Trước trong lòng ta cũng liền có bảy tám phần hoài nghi, hôm nay có thể mười phần mười xác nhận.”
Nhãn thần của Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng khẽ động: “Ý của cô nãi nãi là, chuyện trong Kinh Châu thành lần này, là hướng về phía Đoan vương điện hạ?”
“Đây là một cái trong số đó.”
“Còn có những thứ khác?”
“Thứ hai, người phía sau Ân gia kia, chắc là tam hoàng tử!”
“Tam hoàng tử? Trước cô nãi nãi không phải còn hoài nghi hoàng thượng sao?”
“Đích xác, trước có hoài nghi, dù sao khả năng người ở phía sau Ân gia quá lớn, nhưng hôm nay nhìn, hẳn không phải là hoàng thượng, dù sao, cọc án tử của Bùi đại nhân là hoàng thượng quyết định, dù cho hoàng thượng muốn trở ngại Đoan vương điện hạ ở trong triều ảnh hưởng quyền thế, cũng sẽ không tự đánh mặt của mình, nên người có khả năng nhất, chính là tam hoàng tử!”
Ôn Như Xuân có chút không hiểu: “Cọc án tử của Bùi đại nhân, là hoàng thượng ngự bút khâm định xuống, tam hoàng tử điện hạ làm như vậy, không phải là không qua được với hoàng thượng sao? Lẽ nào hắn vì trở ngại Đoan vương điện hạ hoàn thành việc này, không tiếc đối nghịch với hoàng thượng?”
“Lúc mới bắt đầu, ta cũng cảm thấy mâu thuẫn tầng tầng phía sau chuyện này, nhưng trước ngẫu nhiên nghe được Tần công tử nói chuyện thương hộ Giang Nam, lại đột nhiên hiểu được.”
“Hiểu cái gì?”
“Trước chúng ta cảm thấy tam hoàng tử điện hạ sẽ không thể thiếu lý trí, trực tiếp hạ võ đài với Đoan vương điện, đơn giản cũng là bởi vì chúng ta biết thương hộ ở Kinh Châu phần lớn là Ân gia ở sau lưng sai sử, nên dưới việc vào trước là chủ, mới sẽ cảm thấy vì án tử của Bùi Nguyên nhất thời tranh khí phách, bại lộ toàn bộ thế lực Ân gia thật sự là không đến. Nhưng trên thực tế, người biết được bí mật phía sau thương hộ Kinh Châu cực nhỏ, tam hoàng tử điện hạ hoàn toàn không có sợ hãi.”
Bookwaves.com.vn
“Thương hộ Kinh Châu phần lớn là Ân gia sai sử?” Thần sắc của Tùng Hương và Mặc Ngân cực kỳ vô cùng kinh ngạc, “Hai huynh đệ chúng ta là người sinh sống ở Kinh Châu thành sắp hai năm, chỉ biết là cửa hàng của Ân gia thành xây dựng trong Kinh Châu cực tốt tốt, lại không biết những thương hộ khác, cũng đều là Ân gia ở sau lưng ủng hộ.”
“Ta nghe người ta nói qua, bên trong Kinh Châu thành, chỉ có cửa hàng Ân gia mới có thể sinh tồn được, những cửa hàng khác đều bị đuổi đi, nguyên bản ta cho rằng, đây là cảm kích của bách tính Kinh Châu thành đối với tình cứu trợ trước đây của Ân gia, hôm nay nhìn, phân minh có ẩn tình khác.”
Hứa Vân Noãn âm thầm đỡ trán, chỉ tự trách mình sơ ý đại ý: “Quả thật là dưới đèn đen, thậm chí ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng không có nghĩ rõ ràng, Ân gia làm việc từ trước cẩn thận một chút, làm sao sẽ lưu lại đuôi lớn như vậy ra bên ngoài mặc cho người bắt được chứ?”
“Nếu nói như vậy, sự tình nói xuôi được.” Ôn Như Xuân âm thầm gật đầu.
“Tam hoàng tử điện hạ điều tra Chu gia, càng dính dáng ra Kinh Châu thành chi biến hai năm trước, tuy rằng trên mặt nổi không có dính dấp đến tam hoàng tử, nhưng trong lòng của tam hoàng tử sẽ an an ổn ổn, xem như cái gì cũng chưa từng phát sinh qua sao? Tính tình của vị tam hoàng tử điện hạ kia cực kỳ tương tự hoàng thượng, chỉ sợ cũng là hạng người đa nghi, lúc này hận không thể trực tiếp giết Đoan vương điện hạ, để vĩnh tuyệt hậu hoạn đi?”
Trước chỉ cảm thấy tam hoàng tử sẽ trở ngại Bùi đại nhân lật lại bản án, nhưng hôm nay nhìn lại, chỉ sợ hắn có lòng giết người diệt khẩu cũng nói không chừng.
Hứa Vân Noãn nghĩ, ôn độ trong ánh mắt từ từ giảm xuống.
Mục Trần Tiêu gật đầu: “Cô nãi nãi nói cực kỳ có đạo lý, vị tam hoàng tử điện hạ kia nhìn ôn nhuận như ngọc, nhưng trên thực tế lại là một người thủ đoạn độc ác, sát phạt quả quyết, nội thị đã từng bên cạnh hắn phạm qua sai lầm, hắn sai người trực tiếp đánh chết hắn trước mặt chúng hạ nhân, có người nói tràng diện phá lệ huyết nhục không rõ, hoàng thượng bởi vì chuyện này trách phạt hắn viết kinh văn, sau đó hắn từ từ cải biến tính tình, trở nên đầy mặt vui cười, nhìn thì ôn nhuận như ngọc, nhưng trên thực tế hắn cũng không phải người lương thiện.”
Bookwaves.com.vn
“Nếu thật sự là như thế, chúng ta không chỉ có phải nghĩ biện pháp giúp đỡ Bùi đại nhân vãn hồi danh tiếng, còn phải phòng bị vị tam hoàng tử điện hạ kia hạ tử thủ.”
Thần sắc của Ôn Như Xuân hơi lộ ra ngưng trọng: “Chuyện này có cần nói cho Đoan vương điện hạ biết hay không, dù sao nhân thủ và năng lực của chúng ta hữu hạn…”
“Nói thì phải nói, bất quá thế lực của Đoan vương điện hạ cũng không có liên lụy đến Giang Nam… Cho nên vẫn là phải phòng ngừa làm việc chính.” Hứa Vân Noãn âm thầm phạm sầu, địch cường ta yếu, chuyện này thật khó giải quyết.
Thấy thần sắc của Hứa Vân Noãn, Ôn Như Xuân mở miệng an ủi: “Vân Noãn tiên không nên quá gấp, chuyện này chúng ta có đề phòng cũng đã là vạn hạnh, nếu cái gì cũng không biết, chờ người khác chặn cửa, vậy mới là bị động thật, hôm nay hỏi thăm một chút tin tức trước, coi như là ở Giang Nam, Ân gia cũng không có khả năng lấy thúng úp voi. Dược Vương cốc còn có một chút đệ tử phân bố ở Giang Nam, ta lập tức truyền tin để cho bọn họ chạy tới, ít nhiều là có thêm chút nhân thủ.”
“Đa tạ sư bá.”
Tần U Tố ở một bên nghe, thần sắc càng phát trầm thấp: Khó trách án tử của phụ thân hắn khó làm như vậy, hôm nay đã không chỉ là một cái cọc án tử, mà là hai hoàng tử đánh cờ, nghĩ tới đây, hắn lại có loại cảm giác hoang đường không nói ra được.
Hắn đau khổ kiên trì hai năm, dạng phương pháp gì đều thử qua, cuối cùng thiếu chút nữa xông lên liều mạng với người ta, cuối cùng thật vất vả mới đổi lấy án tình giải tội, án tử nặng hơn trời ở trong lòng hắn, đặt ở trong kinh thành, bất quá là hai hoàng tử đâu cờ với nhau mà thôi.
Lẽ nào ở trong lòng bọn họ, mạng người không đáng giá nhắc tới như vậy sao?
Hứa Vân Noãn thấy được thần sắc của Tần U Tố, trong lòng âm thầm thở dài: “Sư bá, lần này qua đây còn mang đến một vị Tần công tử, nghĩ đến trước sư bá hẳn có nghe nói qua, hắn chính là đích tử duy nhất của Bùi đại nhân, thỉnh sư bá giúp hắn xem thử một chút, xem thân thể hắn có vấn đề gì không?”
Tần U Tố chợt phục hồi lại tinh thần, một mắt liền thấy được trong mắt Hứa Vân Noãn ngầm có ý thân thiết, lòng nguyên bản thê lương hoang vu, nhất thời sinh ra vài phần an ủi: Hắn không phải cam chịu như vậy, chí ít cô nãi nãi vẫn ủng hộ hắn…
“Làm phiền Ôn đại phu.”
“Không ngại, đưa tay qua đây ba, nhìn bộ dáng này của ngươi, chắc là rất nhiều ngày ăn ngủ không yên đi?”
“Vâng.”
“Ngươi còn trẻ, sau này đường còn rất dài, phải nhớ kỹ chuyện gì cũng không có quan trọng bằng thân thể của mình, làm cho thân thể suy sụp, thực sự cái gì đều làm không được nữa.”
“Đa tạ Ôn đại phu nhắc nhở, sau này ta sẽ không choáng váng như vậy nữa.”
Cho dù là vì cô nãi nãi, hắn cũng phải bảo trọng bản thân thật tốt, giữ cái mạng này cho tốt, để báo đáp ân tình sâu nặng của nàng.