CHƯƠNG 393: LÀ RỒNG CŨNG PHẢI BÀN!
Dịch giả: Luna Wong – câu này không hiểu lắm, đại loại như là rồng cũng phải cúi đầu ý, không nể
Nghe được Hứa Vân Noãn còn lấy chuyện ăn dấm để trêu chọc, trên gương mặt của Mục Trần Tiêu chợt hiện lên một tia đỏ mỏng: “Cô nãi nãi không nên trêu chọc ta.”
Hứa Vân Noãn vừa đẩy Mục Trần Tiêu đi hướng thiện phòng, vừa làm bộ nói rằng: “Ân? Sao ta nhớ kỹ trước có người từng thừa nhận, đích thật là ăn dấm thế? Lẽ nào ta nhớ lộn? Không bằng, ta tìm người khác tới giúp ta nhóm lửa…”
Mục Trần Tiêu chợt mím môi, nhãn thần nhẹ nhàng run rẩy, sau một lát hơi có chút cứng ngắc nói: “Ăn rồi.”
“Ân? Tôn nhi ăn cái gì?” Hứa Vân Noãn nín cười, trong một đôi mắt hầu như phóng xuất ánh sáng chói mắt, đùa nhà mình tôn nhi, thực sự quá thú vị.
“Ta nói ăn dấm rồi, cô nãi nãi, sau này không nên tìm người khác.”
“Ngươi nói sớm không phải tốt sao, yên tâm đi, sau này không bao giờ để người bên ngoài hỗ trợ nhóm lửa nữa, ta cũng chỉ tìm ngươi, cũng chỉ có tôn nhi nhóm lửa mới hợp tâm ý của ta nhất, đồ ăn làm ra mới ngon nhất.”
Úc Khoảnh từ hai bên trái phải đi ngang qua, đang nghĩ ngợi có nên tiến lên hành lễ hay không, liền chợt nghe được những lời này, nhất thời liền nhịn không được rùng mình:
Cô nãi nãi và công tử nhà mình trong ngày thường nói chuyện đều là buồn nôn như thế này sao? Để người ở một bên nghe xong đều cảm thấy ngượng ngùng.
Quên đi, vẫn là chớ tiến lên quấy rầy, cái mạng nhỏ của mình quan trọng hơn.
Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu thật vui vẻ làm xong điểm tâm, sau đó nhất nhất đựng vào trong hộp bất đồng.
“Sao cô nãi nãi chia những điểm tâm này ra?”
“Trong này một phần ba lưu cho ngươi, những cái khác phải phân cho sư bá, hai vị sư huynh, cùng với Đoan vương điện hạ, Tần công tử bọn họ nếm thử, đúng rồi, có phải còn cần chừa lại một ít cho Úc Khoảnh, Thanh Huy và Lưu Lan bọn họ hay không?”
Tuy rằng Mục Trần Tiêu được một phần lớn nhất, nhưng trong lòng như cũ có chút không cam: “Sư bá và hai vị sư huynh do cô nãi nãi đưa đi là được rồi, những người khác liền để ta đưa đi cho.”
Hứa Vân Noãn suy nghĩ một chút sắc trời lúc này đã muộn, đích xác không thích hợp nữa đưa điểm tâm, sáng sớm ngày mai còn phải đi Hồi Xuân đường xem chẩn, do Mục Trần Tiêu đưa cực kỳ hợp: “Được, vậy giao cho tôn nhi ngươi.”
Mục Trần Tiêu gật đầu: “Ân, yên tâm đi, nhất định đưa đến.” Đó là không có khả năng… Điểm tâm cô nãi nãi làm, mới sẽ không cho bọn hắn!
Bookwaves.com.vn
Đêm nay, hai người đều ngủ cực kỳ kiên định, trong mơ, Mục Trần Tiêu tựa hồ còn có thể ngửi được mùi điểm tâm trong veo.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hứa Vân Noãn mang điểm tâm đưa cho Ôn Như Xuân và hai vị sư huynh, đổi xong y sam, lặng lẽ chạy tới Hồi Xuân đường.
Nhận được lễ vật của Hứa Vân Noãn, Ôn Như Xuân phá lệ cao hứng, bất quá nét mặt nhưng vẫn nghiêm túc: “Ngươi nha, ban ngày ở bên ngoài chữa bệnh từ thiện, bận một ngày cũng đã đủ cực khổ, tối về còn bận rộn linh tinh cái gì? Có thời gian như vậy, không bằng nghỉ ngơi thật sớm, điều dưỡng thân thể cho tốt không được sao?”
Tùng Hương và Mặc Ngân sớm biết tính tình của sư phụ mình, lúc này đều cười tiến lên tiếp lời: “Nếu sư phụ không thích điểm tâm tiểu sư muội đưa lên, không bằng đưa cho chúng ta, hai chúng ta vừa nếm thử một miếng, nhất thời kinh vi thiên nhân, lúc này thèm ăn không ngừng được, hơn nữa sư phụ lớn tuổi, nhu phải chú ý dưỡng sinh, điểm tâm kia có chút quá ngọt, chúng ta vẫn là dâng chén trà cho sư phụ đi.”
Ôn Như Xuân nhất thời một mắt trừng qua, không vui nói: “Bên ngoài bách tính cần chữa bệnh từ thiện đều xếp thành hàng dài, hai người các ngươi còn ở nơi này càn quấy chút gì, có thời gian nhanh đi ra ngoài làm việc của mình.”
Muốn đánh chủ ý điểm tâm của? Nghĩ không nên quá đẹp!
“Vâng.”
Tùng Hương và Mặc Ngân quay Hứa Vân Noãn nháy mắt một cái, vội vã nghiêm chỉnh thần sắc, đi ra bên ngoài hỗ trợ xem chẩn.
Theo tin tức chữa bệnh từ thiện liên tiếp truyền ra, tin tức Hứa Vân Noãn bên này chuyên môn xem chẩn cho nữ tử, cũng để cho rất nhiều người kinh hỉ trong lòng.
Bởi vì hiện tại đại phu đều là nam tử, mặc dù nói y giả xem bệnh không phân biệt nam nữ, nhưng có một chút chứng bệnh tương đối tư mật, các nữ tử luôn luôn ngại mở miệng, hôm nay biết được tuổi Hứa Vân Noãn còn nhỏ lại y thuật kinh người, không ít người nhất thời tìm tới cửa.
Hứa Vân Noãn cực kỳ có kiên trì, mỗi người đều nhìn rất cẩn thận, đối với một ít người gia cảnh thực tại bần hàn, cũng xét giảm miễn dược phí, trong lúc nhất thời, danh tiếng của Hồi Xuân đường cấp tốc dâng lên.
Bookwaves.com.vn
Một bên khác, Đoan vương từ trong phủ nha chọn lựa hai hộ vệ coi như tin được, ngụy trang thành người thường, bắt đầu ở trên đường phát chút đồ ăn nhỏ, dĩ thử hấp dẫn một ít hài đồng, lặng lẽ bắt đầu hỏi thăm tin tức bên trong thành.
Nguyên bản Kinh Châu thành giống như một tầng nước chết, chậm rãi lưu động.
Lúc này, trong một viện lạc xa hoa nhất ở Kinh Châu thành, rất nhiều người lặng lẽ tiến vào viện, sau đó liền bắt đầu an tĩnh đợi tin tức.
Đợi gần nửa canh giờ, rốt cục có một trung niên nam tử quần áo đẹp đẽ quý giá cất bước đi ra.
Người trong viện tử vội vã vây tiến lên, đều hành lễ vấn an: “Gặp qua Ân lục gia.”
Trung niên nam tử chính là Ân gia lão thái gia tiểu nhi tử Ân Lạo, hắn ở Ân gia được sủng ái nhất, cũng được Ân lão thái gia coi trọng nhất, bởi vì đứng hàng thứ sáu, nên người bên ngoài liền đều tôn xưng hắn một tiếng Ân lục gia, các hạng sự vụ bên trong Kinh Châu thành, cho tới nay đều là hắn xử lý.
Thân hình của Ân Lạo phúc hậu, một đôi mắt trong thỉnh thoảng hiện lên vẻ khôn khéo: “Được rồi, không cần đa lễ, các ngươi cũng đều là chưởng quỹ các nhà có mặt mũi bên trong Kinh Châu thành, giá nếu để cho người bên ngoài nhìn thấy, chẳng phải là có tổn hại anh minh của các ngươi sao?”
“Ân lục gia chính là thích nói giỡn, trong ngày thường chúng ta đều là đã được lục gia phù hộ và chiếu cố, hôm nay nếu đã gặp không nên hành lễ vấn an đàng hoàng, chẳng phải là có vẻ chúng ta lang tâm cẩu phế, không biết tốt xấu sao?”
Tất cả mọi người biết vị Ân lục gia này thích nghe người truy phủng nhất, bởi vậy lời hữu ích không tốn tiền kia sẽ đổ ra phía ngoài.
Quả nhiên, thần sắc của Ân Lạo xán lạn lên mắt thường có thể thấy được: “Đều tiến đại sảnh nói chuyện đi.”
Mọi người đều tiến đại sảnh ngồi vững vàng, Ân Lạo mở miệng hỏi: “Vị Đoan vương điện hạ kia đi tới Kinh Châu thành cũng có hơn nửa tháng, hôm nay còn chưa từ bỏ ý định?”
“Vâng, vị Đoan vương điện hạ kia là một người chỉ biết đạo lý chết, nơi chốn vấp phải trắc trở, rồi lại kiên trì không buông tha, trước còn muốn mạnh mẽ đẩy ngã pho tượng thụ hình của Bùi Nguyên, bị dân chúng vây công, tùy thân mang theo hộ vệ còn bị thương nữa.”
“Rốt cuộc đó cũng là Đoan vương điện hạ, trưởng tử của hoàng thượng, người bên dưới làm việc cũng phải cẩn thận một ít.”
“Ở trong kinh thành, đó là điện hạ, nhưng tới Giang Nam, coi như là con rồng cũng không phải bàn sao?”
“Không sai, long thật tới cũng không sợ, chớ đừng nói chi là đây là còn rồng nhỏ còn chưa lớn, không có lợi trảo?”
“Nhưng không nên nói như vậy, Đoan vương điện hạ đều đã thành niên rồi.”
“Có phải bàn hay không có cái gì quan trọng? Không phải cũng bị lừa cho rối não sao?”
Ân Lạo nghe xong mọi người nghị luận, khóe môi mơ hồ kéo lên cao, đáy mắt mang theo một tia khinh thường: “Ở trong kinh thành lăn qua lăn lại ra động tĩnh lớn như vậy, còn tưởng rằng có khả năng bao lớn nữa, hôm nay ở trong Kinh Châu thành nho nhỏ này cũng chơi không nỗi, như vậy có thể thấy được cũng không phải một người có đại tài.”
“Lục gia nói phải, địa phương khác tạm không nói đến, nhưng là Giang Nam này, nhất là Kinh Châu thành, rốt cuộc là âm, là tinh, là phong, là vũ, cũng không phải chỉ là chuyện một câu nói của lục gia thôi sao?”
“Ha ha, vẫn là lục gia uy phong.”