CHƯƠNG 395: TỚI CỬA RỒI
Dịch giả: Luna Wong
Ngày thứ ba, vốn có Hứa Vân Noãn dự định tổ chức chữa bệnh từ thiện như trước, nhưng không nghĩ tới, trời tích tích lịch lịch bắt đầu có mưa.
Lưu Lan cầm kiện phi phong mỏng nhẹ bạc khoác trên đầu vai cho Hứa Vân Noãn: “Cô nãi nãi, mặc dù nói đã vào hạ, nhưng Kinh Châu thành này phàm là hễ bắt đầu mưa, khí trời sẽ có chút lạnh, cô nãi nãi cần phá lệ chú ý chút, dù sao thân thể của người còn chưa có triệt để dưỡng lành.”
“Ta không có gì, đi Hồi Xuân đường trước đi.”
“Cô nãi nãi, mưa này mắt thấy càng rơi càng lớn, nghĩ đến chắc cũng không ai đi Hồi Xuân đường chẩn, không bằng nghỉ ngơi một ngày đi.”
“Ta cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng không biết vì sao, nhìn trận mưa lớn này, trong lòng ta đây cảm giác có chút nôn nóng, như là có đại sự gì sắp xảy ra.” Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, loại cảm giác này có chút kỳ lạ, nàng cũng không biết mình nói, Lưu Lan sẽ không tin tưởng.
“Nô tỳ nghe tướng quân nói, nói là cô nãi nãi trời sinh ngũ giác nhạy cảm, hơn nữa người ở trên những loại đồ cực kỳ có thiên phú, người là loại người có sủng ái của thượng thiên mà là người khác hâm mộ, người cảm giác trong lòng khó chịu, nhất định là trực giác sớm báo động trước cho người.”
Lưu Lan trái lại không có hoài nghi lời của Hứa Vân Noãn nói, những người ở trên chiến trường xuống như bọn họ, đều cực kỳ tin tưởng trực giác, dù sao có đôi khi trên chiến trường đao kiếm không có mắt, trực giác thường thường có thể cứu người một mạng.
“Cầm cây dù lên, chúng ta bây giờ liền đi Hồi Xuân đường.”
“Vâng.”
Hứa Vân Noãn đi tới Hồi Xuân đường, Ôn Như Xuân nhìn thấy la quần của nàng đều bị nước mưa dính ướt, nhất thời khuôn mặt mất hứng: “Mưa lớn như vậy, sao lại còn tới, một chút cũng không biết yêu quý thân thể của mình!”
“Mắt thấy mưa rơi càng lúc càng lớn, không biết vì sao, ta đột nhiên rất tưởng niệm sư bá, cho nên mới tới coi trộm một chút, chớ huấn ta, trước hết để cho ta thay một thân xiêm y sạch sẽ xong lại nói.”
“Vậy còn không mau đi, Tùng Hương, mau nhanh nấu một chén canh gừng cho Tiểu sư muội ngươi, cho thêm nhiều đường đỏ, Tiểu sư muội ngươi thích ăn ngọt.”
Bookwaves.com.vn
“Vâng.” Tùng Hương liền vội vàng cười đáp ứng, vị sư phụ này của mình mạnh miệng mềm lòng nhất, trong lòng lo lắng tiểu sư muội không ngừng, nét mặt lại cứ phải làm ra một bộ lạnh lẽo, cũng không biết tính tình không được tự nhiên, bản thân có khó chịu hay không.
Y giả luôn luôn phải đối mặt các loại các dạng trạng huống, Hứa Vân Noãn muốn tham gia chữa bệnh từ thiện, trong Hồi Xuân đường tự nhiên phòng y vật, chờ nàng thay xong y phục đi ra, Tùng Hương đã đem canh gừng vừa nấu xong qua đây.
Hứa Vân Noãn vội vã tiếu ý dịu dàng nói lời cảm tạ: “Đa tạ sư huynh.”
“Tiểu sư muội không cần khách khí như vậy.”
Hứa Vân Noãn uống hơn phân nửa chén canh gừng, quanh thân ra một tầng mồ hôi mỏng, cổ nôn nóng trong lòng cũng tiêu tán đi một ít.
Sắc mặt của Ôn Như Xuân khá hơn một chút: “Mau thành thật khai báo, mạo hiểm mưa lớn như vậy chạy tới, có phải là có chuyện gì hay không?”
“Sư bá, thật không có chuyện gì, chính là muốn tới nhìn một cái.”
“Hôm nay chắc không có bệnh nhân tới cửa, an tâm ở một bên ngồi nghỉ ngơi đi…”
Vừa dứt lời, nghe được một trận tiếng đập cửa trầm muộn, tiếng đập cửa hơi lộ ra gấp, là từ địa phương hậu viện truyền tới.
Lưu Lan vội vã nhìn về phía Hứa Vân Noãn: “Cô nãi nãi?”
“Đi nhìn một cái, xem là ai, cẩn thận một ít.”
“Vâng.”
Lưu Lan cầm dù giấy dầu lên, cầm cân nhắc trong tay suy nghĩ, cảm thấy làm vũ khí vừa lúc hợp, liền mở dù ra, vọt vào trong màn mưa.
Không bao lâu, Lưu Lan liền đỡ một phụ nhân cả người ướt đẫm bước nhanh đến.
Hứa Vân Noãn nhìn chăm chú nhìn, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc: “Đại tẩu?”
Vào phụ nhân, chính là nữ nhân đầu tiên trước đó tới tham gia chữa bệnh từ thiện, lúc này cả người nàng ướt đẫm, hơn nửa người tựa ở trên người của Lưu Lan, sắc mặt tái nhợt, không thấy chút nào huyết sắc, môi lại hơi tím bầm.
“Cầu tiểu đại phu cứu mạng!”
Hứa Vân Noãn vội vã quay đầu nhìn về phía hai vị sư huynh: “Thỉnh các sư huynh đi đóng đại môn mặt khác tìm một thân y phục sạch sẽ, còn cần nấu thêm một chén thuốc khu hàn.”
Hứa Vân Noãn tiến lên tiếp phụ nhân trong tay, lực đạo vững vàng đỡ lấy người: “Lưu Lan, vị đại tẩu này giao cho ta, ngươi ra ngoài coi thử xem có người theo đuôi qua đây không, nhớ kỹ nhất định phải cẩn thận.”
“Vâng.”
Bookwaves.com.vn
Hứa Vân Noãn cúi đầu nhìn về phía phụ nhân thanh âm như muỗi kêu, luôn cảm thấy đây là một đột phá khẩu.
Hứa Vân Noãn đưa người về đến gian, động tác lưu loát đổi lại một thân y phục sạch sẽ cho nàng, sau đó nhận lấy chén thuốc ở cửa, trực tiếp cho tên kia phụ nhân uống hết hơn phân nửa chén.
Trên người ấm lên, phụ nhân rốt cục chậm rãi mở mắt ra, sắc mặt khá hơn vừa nãy một chút, nàng vừa khôi phục một ít ý thức, liền không kịp chờ đợi nắm chặt tay của Hứa Vân Noãn: “Tiểu đại phu… Ngươi nhất định phải cứu cứu cả nhà chúng ta…”
“Đại tẩu có chuyện gì từ từ nói, nghìn vạn lần đừng có gấp, nếu có thể giúp một tay nói, ta nhất định nghĩa bất dung từ.”
Phụ nhân giơ tay lên lau nước mắt một cái, dùng sức cắn môi một cái, trên môi lập tức sinh ra một vết máu.
Mi tâm của Hứa Vân Noãn vừa nhíu, âm thầm cảm thấy kinh hãi.
“Vị đại tẩu này… Ngươi làm cái gì vậy?”
“Tiểu đại phu, ta và phu gia đều họ Lương, đời đời đều ở Kinh Châu thành, người gọi một tiếng Lương thị là được rồi, nếu như không phải sống không nổi nữa, ta trăm triệu lần không dám để tiểu đại phu liên lụy trong đó, nhưng lúc này thật không có đường sống…”
Lương thị vừa nói, cả người vừa run lập cập, nước mắt càng tuôn rơi xuống, dường như muốn biến toàn thân nước thành nước mắt chảy ra.
“Đại tẩu có chuyện từ từ nói, trong nhà đã xảy ra biến cố gì, có người ngã bệnh?”
“Hôm qua có người ở trên Dung Hoa nhai âm thầm phát ra một ít điểm tâm, tô đường, hài tử nhà của chúng ta nhịn không được cơn thèm đi lấy một cái, nói chút chuyện với người phát chút đồ này, kết quả là chọc giận chưởng quỹ quản toàn bộ Dung Hoa nhai chúng ta, hôm nay liền chặt đứt mễ lương của chúng ta… Vốn có chúng ta một nhà bốn miệng, khẩu phần lương thực cực kỳ khẩn trương, huống chi ta còn có một hài tử chưa đầy bốn tháng…”
Lúc nói chuyện, tâm tình của Lương thị càng phát tan vỡ: “Thân ta không tốt, sớm đã không có sữa nuôi hắn, chỉ có thể dựa vào cháo mỗi ngày để hắn sống sót, hôm nay đến cháo cũng không có! Người lớn có thể cứng rắn chịu nhịn, nhưng hài tử nên làm cái gì bây giờ? Hài tử đã khóc suốt đêm, hôm nay cả người nóng hổi, âm thánh khàn muốn khóc cũng không khóc được, ta thật sự không có cách nào, cho nên mới cầu đến trước mặt của tiểu đại phu!”
Thần sắc của Hứa Vân Noãn rất ngưng trọng: “Ngươi nói chưởng quỹ bán lương thực?”
“Phải.”
“Lẽ nào mỗi một bữa ăn của các ngươi, đều phải đi mua lương thực sao? Trong nhà không có một chút lương thực dư tồn?” Còn có chưởng quỹ gì quản Dung Hoa nhai ? Một chưởng quỹ còn có thể chưởng quản một còn đường?
Lương thị lần thứ hai dùng sức cắn môi một cái, trong ánh mắt hiện lên vẻ giằng co nồng đậm: “Tiểu đại phu, có mấy lời không phải ta không muốn nói, mà là ta sợ nói, một nhà bốn miệng của ta sẽ đến mạng cũng không còn…”
“Lương gia đại tẩu, ngươi không cần làm khó như vậy, không muốn nói thì không cần nói. Ta có thể cho ngươi gạo, để ngươi về nhà nấu cháo đút hài tử, nhưng nếu như cả người hài tử nóng hổi, vậy tất nhiên là ngã bệnh, cần đại phu đi xem chẩn cho hắn, nếu như ngươi không ngại, ta có thể lặng lẽ theo ngươi trở về…”
“Không không không, tiểu đại phu cho ta có thể gạo nấu cháo, ta đã vô cùng cảm kích…”