CHƯƠNG 396: NGƯỜI CHẾT OAN UỔNG SAO?
Dịch giả: Luna Wong
Nghe được Hứa Vân Noãn muốn cùng nàng trở về nhìn một cái, thần sắc của Lương thị dị thường hoảng trương, trong ánh mắt còn mang theo ý kinh khủng.
“Tiểu đại phu, ta nói mỗi một chữ đều là thật, nếu có một lời nói dối, thà rằng thiên lôi đánh xuống!”
Hứa Vân Noãn vội vã ngăn lại lời của nàng: “Đại tẩu hiểu lầm, ta cũng không phải hoài nghi ngươi bịa lời nói dối lừa gạt ta, mà là là đang lo lắng cho hài tử của ngươi, bất quá ngươi đã không muốn để cho ta đi, ta cũng sẽ không miễn cưỡng, chỉ là phải nhớ, sau khi trở về dùng nước ấm giúp hài tử chà lau cái trán, dưới nách và gan bàn chân, tranh thủ mau chóng để nhiệt độ cơ thể của hắn hạ xuống, nói cách khác, hài tử rất dễ phát sinh nguy hiểm.”
“Vâng, đa tạ tiểu đại phu.”
“Ta đây liền để người đi lấy gạo cho ngươi.”
Hứa Vân Noãn đựng khoảng chừng năm cân gạo vào trong túi vải: “Đây chắc khẩu phần lương thực một ngày của một nhà bốn người các ngươi, lúc đại tẩu trở về cẩn thận một ít.”
Lương thị giùng giằng xuống giường, sau đó không đợi Hứa Vân Noãn phản ứng kịp, liền bang bang bang dập đầu ba cái, sau đó cầm lấy túi liền xông vào trong mưa.
Đầu ngón tay của Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng run rẩy, cau mi tâm nhìn về phía mưa càng rơi càng lớn, luôn cảm thấy cổ cảm giác nôn nóng đã trở về: “Lưu Lan, Dung Hoa nhai ngươi biết không?”
“Biết, hôm qua người của Đoan vương điện hạ là ở bên kia phát một ít điểm tâm và đồ ăn vặt, bất quá những hài tử kia tựa hồ e ngại vật gì vậy, cũng không có nói đầu mối hữu dụng, vốn có Đoan vương điện hạ còn muốn hôm nay tiếp tục nữa, nhưng nhìn lúc này mưa to, chỉ sợ cũng không ra cửa.”
Cảm giác hoảng loạn trong lòng Hứa Vân Noãn càng sâu: “Ta luôn cảm thấy có cái gì không đúng, Lưu Lan, ngươi lập tức đi thông tri Đoan vương điện hạ, để hắn phái người đi Dung Hoa nhai coi thử một chút!”
“Cô nãi nãi, người không có sao chứ, sắc mặt của người có chút tái nhợt.”
“Ta cảm thấy như là mình bỏ lỡ chuyện gì…” Hứa Vân Noãn mạnh lắc đầu, “Ta không sao, ngươi lập tức đi tìm Đoan vương điện hạ, thực sự không được, mang thêm mấy trợ thủ đi vào coi trộm một chút, nếu không có việc gì thì thôi, nếu là có việc, nhất định phải hộ người.”
“Vâng, nô tỳ đi ngay.”
Bookwaves.com.vn
Thấy thần sắc của Hứa Vân Noãn nghiêm túc, Lưu Lan không dám có chút trì hoãn nào, nhanh chóng phá tan màn mưa đi.
Ôn Như Xuân thấy Hứa Vân Noãn lộ ra thần sắc như vậy, nhất thời đau lòng không ngừng: “Vân Noãn, ngươi chớ lo lắng, sẽ không có chuyện gì, rốt cuộc Kinh Châu thành cũng là một nơi giàu có và đông đúc, chẳng lẽ còn có người giữa ban ngày hại tính mạng người sao?”
“Sư bá, bên trong Kinh Châu thành giống như một đầm nước tĩnh, nhưng cẩn thận nhìn, nơi chốn đều tiết lộ ra quỷ dị, luôn cảm thấy không tầm thường.”
“Chờ nhìn thử xem.”
Vừa chờ đã chờ tới gần một canh giờ, cả người Mục Trần Tiêu bị nước mưa xối chạy tới, thần sắc dị thường ngưng trọng.
Hứa Vân Noãn vội vã mở dù giấy dầu, tiến ra đón giúp hắn ngăn trở nước mưa: “Tôn nhi, sao ngươi tự tới rồi?”
“Cô nãi nãi, Dung Hoa nhai… Dung Hoa nhai bên kia xảy ra chút biến cố.”
“Thực sự đã xảy ra chuyện?”
“Phải.”
“Xảy ra chuyện gì? Một nhà bốn người của vị Lương gia đại tẩu kia thế nào?”
“Ngoại trừ vị đại tẩu kia, những người nhà khác của nàng… Toàn bộ mất mạng!”
“Ngươi nói cái gì?” Trong lòng của Hứa Vân Noãn chợt run lên, “Làm sao sẽ thế chứ? Lúc này mới bao lâu thời gian?”
“Sau khi nghe được Lưu Lan bẩm báo, Đoan vương điện hạ lập tức mang nhân tay chạy tới Dung Hoa nhai, nhưng vẫn là chậm…”
“Ta muốn đi nhìn một cái.” Hứa Vân Noãn cầm cây dù lên đã muốn đi.
“Cô nãi nãi, chớ đi. Quan sai đã chạy tới, sơ bộ kết luận, nói là tao ngộ nạn trộm cướp, trực tiếp giết một nhà ba người, đến hài tử hơn bốn tháng kia cũng không có buông tha, máu chảy đầy đất, tràng diện dị thường thảm liệt…”
“Ta muốn đi! Nếu như ta đoán không lầm, chuyện của Lương gia có quan hệ trực tiếp với chủ ý ta ra trước đó.”
“Cô nãi nãi chỉ là nghĩ kế, nghĩ biện pháp từ trong tay những hài tử kia hỏi thăm một ít tin tức, chân chính giết người, là ác quỷ ẩn núp trong bóng tối!”
“Ta muốn đi!” Nhãn thần của Hứa Vân Noãn hơi rung động, ánh mắt tương giao với Mục Trần Tiêu.
Bookwaves.com.vn
Mục Trần Tiêu nao nao, lập tức gật đầu một cái: “… Ta đây bồi cô nãi nãi cùng đi.”
“Ân.”
Hứa Vân Noãn chống cây dù, đẩy Mục Trần Tiêu, liền đi phương hướng Dung Hoa nhai.
Mưa rơi cực lớn, hơn nữa có gió, cây dù căn bản đỡ không được bao nhiêu nước mưa, ngược lại có chút vướng chân vướng tay.
Hứa Vân Noãn thẳng thắn vứt bỏ cây dù.
Mặt đường cực kỳ an tĩnh, chỉ nghe thanh âm của nước mưa ào ào rơi xuống.
Hứa Vân Noãn đẩy Mục Trần Tiêu vòng qua góc đường, lập tức cước bộ chợt đứng ở tại chỗ.
Chỉ thấy hai bên đường phố đứng đầy bách tính vây xem, thần sắc của từng người một bọn họ thật thà nhìn một gia đình phía bên phải nhai đạo, nét mặt không có bao nhiêu biểu tình, trong ánh mắt lại mang theo kinh khủng và tuyệt vọng.
Mà một gia đình phía bên phải nhai đạo kia, theo mưa to cọ rửa, ty ty lũ lũ vết máu đang theo cửa chính chảy xuôi lên trên đường.
Màu máu đỏ thắm bị từng giọt từng mưa lớn như hạt đậu đánh nát, dần dần tiêu tán ở trong nước mưa đầy đường, chỉ để lại máu tanh nhàn nhạt.
Hứa Vân Noãn một lần nữa cất bước, cùng Mục Trần Tiêu đi tới cửa Lương gia.
Đoan vương thanh âm tức giận vang lên: “Ngươi làm quan phụ mẫu như vậy? Bên trong thành xảy ra nạn trộm cướp, mà ngươi lại hoàn toàn không biết gì cả, thậm chí là bảo ngươi truy tra hạ lạc hung thủ, lại tìm không được chút đầu mối nào! Nếu ngươi vô dụng như vậy, vậy hôm nay bổn vương làm chủ, miễn chức quan của ngươi, đỡ phải ngươi ngồi không ăn bám, không công chiếm vị trí, lại không biết làm việc cho dân!”
“Đoan vương điện hạ bớt giận.” Hiện giữ Kinh Châu tri châu Tôn Bình chắp tay hành lễ thỉnh tội, “Không phải hạ quan không muốn điều tra, mà là hạ quan thực sự bất lực.”
“Bất lực… Hay cho một bất lực! Vậy theo thuyết pháp của ngươi, một nhà ba người chết oan uổng?”
“Điện hạ, phỉ hoạn đã đào tẩu, kinh qua mưa to cọ rửa, dấu vết gì cũng không có để lại, hiện tại coi như là muốn tra, có thể tra được cái gì?”
“Vậy cũng không thể cứ như vậy cái gì cũng không làm, trơ mắt nhìn chứ?” Đoan vương nhịn không được cắn răng.
“Điện hạ, trước đây hạ quan nhận được hoàng thượng xem trọng, đi tới Kinh Châu thành nhậm chức tri châu, trong lòng cũng đã từng trải qua nhất khang hoài bão, nhưng sau này mới dần dần phát hiện, có đôi khi một bầu nhiệt huyết ngoại trừ dẫn lửa thiêu thân, tác dụng gì cũng không có!”
“Lời này của ngươi có ý gì? Cái gì gọi là dẫn lửa thiêu thân? Bên trong Kinh Châu thành đến tột cùng cất giấu ngưu quỷ xà thần gì, lại để cho đường đường một tri châu như ngươi sợ thành bộ dáng như thế?”
“Điện hạ!” Kinh Châu tri châu Tôn Bình chợt quỳ xuống đất, hắn gắt gao cắn răng, trên trán nhẹ nhàng cuồn cuộn, một đôi mắt đỏ đậm, phảng phất có thể chảy ra huyết lệ, “Hạ quan… Đã từng cũng là có một đôi nhi nữ!”
“Ngươi có ý gì? Nhi nữ của ngươi…” Thanh âm của Đoan vương hơi ngừng, sau đó chợt trợn to hai mắt, nhìn về phía Tôn Bình trên đất, “Chẳng lẽ… Chẳng lẽ hài tử của ngươi?”
“… Vâng, ” Giọng của Tôn Bình run, “Hôm nay bọn họ đã không ở, ta đây một làm phụ thân vô dụng, ngay cả tử tự của mình cũng không thể bảo trụ! Điện hạ, có đôi khi không phải hạ quan không làm, mà là thật bất lực…”
Lần thứ hai từ trong miệng Tôn Bình nghe được hai chữ bất lực, cả người Đoan vương run lên, chỉ cảm thấy một cổ chua xót khổ sở vô danh xông lên đầu, cùng lúc đó bay lên, còn có lửa giận đại thịnh không đè nén được!