CHƯƠNG 398: SỐNG CÒN KHÔNG BẰNG CHẾT
Dịch giả: Luna Wong
Rất nhiều bách tính vọt vào, nhìn thấy Lương thị, trực tiếp lên tiếng phẫn nộ chỉ trích.
“Lương thị, bệnh điên của ngươi lại tái phát?”
“Ngươi bớt ở chỗ này nói bậy, để tránh khỏi dơ lỗ tai quý nhân, bên trong Kinh Châu thành tường tường hòa hòa, chuyện gì cũng không có, thế nào đến miệng của ngươi, lại thành địa ngục nhân gian ác quỷ hoành hành?”
“Thì đó, nếu Kinh Châu thành là địa ngục nhân gian, vậy chúng ta là cái gì? Chúng ta lúc này cũng đều còn sống sờ sờ đó!”
“Lương thị, ngươi muốn điên cũng được, nhưng ngươi cũng phải suy nghĩ tốt về hậu quả, tướng công và hài tử của ngươi đã không còn, vô luận như thế nào cũng không thể trở về nữa, ngươi phát điên nữa có ích lợi gì?”
Hứa Vân Noãn ngẩng đầu nhìn sang, bách tính chui vào càng ngày càng nhiều, bọn họ từng người một mắc mưa, sắc mặt lộ ra thanh bạch, một mắt nhìn sang, khuôn mặt của mỗi người đều giống như nhau, thật có vài phần ác quỷ mặt xanh nanh vàng.
Lương thị chậm rãi đặt thi thể hài tử trong tay xuống mặt đất, giơ tay lên lau nước mắt trên mặt một cái, nét mặt nhất thời lây dính có chút vết máu:
“Toàn bộ Kinh Châu thành đều phải chết, các ngươi còn vọng muốn sống, các ngươi có thể sống mấy ngày nha?”
“Lương thị, ngươi đây là bi thống quá độ, cho nên mới hồ ngôn loạn ngữ, người nhà của ngươi tao thụ nạn lớn như vậy, hàng xóm như chúng ta cũng hết sức đau lòng, đau lòng hơn nữa cũng không có biện pháp, người chết đã vãng sinh cực lạc, nhưng người sống còn phải tiếp tục sống sót, ngươi hiểu ý của ta không?”
“Được, các ngươi sống! Đều là cùng nhau vùng vẫy mà có, ta cũng không có thể tuyệt sinh lộ của các ngươi, các ngươi bảo ta đi cũng được chứ? Ta bảo chứng cái gì cũng không nói.”
“Ngươi có thể đi chỗ nào?”
“Trước đây bên trong Kinh Châu thành phát sinh lũ lụt, thiếu chút nữa mất tính mệnh, có thể sống được, đã cảm thấy vạn phần may mắn, trái lại cảm thấy còn không bằng chết đuối trước đây, có thể bớt chịu chút tội. Ta muốn ra bờ sông, tướng công của ta từng làm hà công, đê đập bờ sông đều là hắn xây dựng lên, ta muốn nhìn một lần cuối cùng, sau đó chết ở trong nước, cho sạch sẽ.”
“Đại tẩu?” Hứa Vân Noãn vội vã lên tiếng.
Bookwaves.com.vn
Lương thị xoay đầu lại, dùng sức nắm trên tay của Hứa Vân Noãn, môi giật giật, không tiếng động nói hai chữ: Đi đi…
“Lương thị, ngươi đi, hiện tại đi ngay, chớ quấy nhiễu quý nhân.”
“Biết các ngươi lo lắng, nguyện ý phái người nhìn chằm chằm thì nhìn chằm chằm.” Lương thị đứng dậy, “Trong nhà này ngoại trừ người, cũng không có đồ quý trọng gì, bất quá ta muốn dẫn bài vị của công công bà bà ta, các ngươi không phản đối chứ?”
“Ngươi từ trước hiếu thuận, nếu muốn mang thì mang đi.”
“Ta đây cám ơn các ngươi.”
Lương thị nói xong, trực tiếp xoay người đi nội gian, sau đó cõng một bao phục đi ra.
Nàng đi tới phía trước ba cổ thi thể, quỳ trên mặt đất, cẩn thận sờ sờ mặt của ba người, sau đó xoay người liền muốn chạy ra ngoài cửa.
Trong lòng Hứa Vân Noãn khẽ động, vội vã lên tiếng ngăn cản: “Đại tẩu!”
Bao phục kia rất lớn, nhìn tới rất nặng, căn bản không giống bài vị.
Nhưng những bách tính này phản ứng nhanh hơn, bọn họ trực tiếp phá hỏng đường, căn bản không cho người của Hứa Vân Noãn có cơ hội đuổi theo.
Trong ánh mắt của Đoan vương tràn đầy tức giận: “Các ngươi đây là muốn làm gì, công khai hại mạng người sao?”
“Đại nhân, chúng ta cái gì cũng không có làm.”
“Mau tránh ra!”
“Đại nhân, Lương thị mất hết người thân rồi, con đường kế tiếp chọn thế nào, phải do bản thân nàng, người ngoài muốn ngăn cũng ngăn không được.”
“Ta lặp lại lần nữa, các ngươi tránh ra cho ta!” Đoan vương nổi giận gầm lên một tiếng, khí thế quanh thân phá lệ bức người.
Ở đây bách tính rốt cuộc kiêng kỵ thân phận của hắn, sau cùng từ từ nhường ra một con đường, chỉ là trên đường đã không có cái bóng của Lương thị.
Thần sắc của Đoan vương đông lạnh hạ lệnh: “Lập tức phái người chạy tới bờ sông, dọc theo bờ sông tỉ mỉ tìm kiếm, nhất định phải tìm Lương thị trở về!”
“Vâng!”
Mưa to giàn giụa, khoảng cách hơi chút xa một ít, đến bóng người đều nhìn không thấy, tìm người trở nên càng ngày càng trắc trở.
Đám người Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu về tới nơi ở chờ tin tức, chờ một cái là một ngày một đêm.
Bookwaves.com.vn
Sắc trời sáng lên, suốt đêm mưa to rốt cục chậm rãi ngừng, trên đường phố tràn đầy giọt nước, địa phương sâu có thể đến đầu gối người.
Lưu Lan cùng Thanh Huy chạy về, Hứa Vân Noãn ngẩng đầu nhìn lại: “Thế nào?”
“Hồi bẩm cô nãi nãi, toàn bộ bên bờ sông đều lật qua một lần, chưa từng tìm được người.”
Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng rũ đôi mắt xuống, đáy mắt tràn đầy vẻ mất mác: “Tìm không được người, như vậy sợ rằng Lương gia đại tẩu thực sự dữ nhiều lành ít…”
“Cô nãi nãi, là chúng nô tỳ vô năng, ”
“Trách không được các ngươi, mưa rơi lớn như vậy, nước sông lại chảy xiết, dọc theo bờ sông nhảy vào trong nước, dấu vết gì cũng sẽ không lưu lại.”
“Cô nãi nãi, còn kiên trì tìm người sao?”
“Không tìm! Nếu không diệt trừ ác quỷ ở nhân gian, tìm người trở về cũng không có đường sống! Đoan vương điện hạ đâu?”
“Điện hạ đang ở tiền thính.”
“Ta đi gặp hắn.”
“Vâng.”
Trong tiền thính, Đoan vương ngồi ở trên ghế, khí tức quanh thân phá lệ băng lãnh.
Mục Trần Tiêu ở một bên, đồng dạng lãnh thần sắc không nói gì.
Qua một lúc lâu, Đoan vương mở miệng nói: “Trần Tiêu, ngươi tin tưởng lời trong miệng Lương thị nói không?”
“Điện hạ không phải đã tin sao?”
“Ta mặc dù cảm thấy ngoại hạng, nhưng nếu Lương thị ôm lòng hẳn phải chết, chắc sẽ không không khẩu bạch thoại nói xấu người, hơn nữa bên trong Kinh Châu thành đích xác quá mức để kẻ khác rợn cả tóc gáy, ngươi có nhìn thấy những bách tính kia không? Bọn họ không coi mạng người ra gì, ngay trước mặt chúng ta dám lên tiếng áp chế người…”
“Bọn họ không phải xuất hiện áp chế, mà là đang tự cứu.” Mục Trần Tiêu trầm giọng nói rằng.
“Tự cứu?”
“Chẳng lẽ điện hạ cho rằng, chỉ cần nắm tình huống cụ thể từng gia đình trong tay, là có thể khống chế nhiều người như vậy, an an ổn ổn không sinh sự sao?”
“Lẽ nào hàng xóm của mỗi con phố bọn họ, cũng có liên lụy trong lúc đó?”
“Điện hạ còn nhớ rõ bọn họ nói không? Người chết vãng sinh cực lạc, người sống còn phải tiếp tục sống sót… Ta đoán, nếu là hôm qua Lương thị mang hết tất cả mọi chuyện đều nói với chúng ta, như vậy tao ngộ nạn trộm cướp, nên là toàn bộ bách tính trên Dung Hoa nhai.”
“Điều này sao có thể? Bọn họ đây là tổn hại luật pháp triều đình, thật coi Kinh Châu thành là nơi ngoài vòng pháp luật?”
“Điện hạ, người nhà của Lương thị cùng với một đôi nhi nữ của Tôn đại nhân đó là vết xe đổ! Vĩnh viễn đều không nên đánh giá thấp nhân tâm, đây mới là thứ kinh khủng nhất trên đời.”
“Nhưng những người đó làm sao dám? Bọn họ làm sao dám?”
“Vừa mới bắt đầu có lẽ là không dám, nhưng thời gian dài, chiếm được lợi ích lại vừa không có người trừng phạt, lá gan gì cũng đều luyện ra được, điện hạ có từng thấy tình hình nạn dân chạy nạn chưa? Thật đến tuyệt cảnh, dịch tử mà thực chính là chuyện thường, vừa mới bắt đầu không ai nói gì, nhưng sau này vì sống sót, ai mà không liều mạng tranh đoạt, hận không thể nhai nát cả xương nuốt xuống!”
Đoan vương hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy ngực có một cổ cuồn cuộn phập phồng không ngừng được: “Trần Tiêu, ta nhất định phải xử lý Kinh Châu thành rõ ràng! Nếu như phía sau chuyện này… Nếu như phía sau chuyện này có cái bóng của Ninh Cảnh, ta… Ta cũng nhất định sẽ để cho hắn trả giá thật lớn!”