Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 402: HẮN CHẾT THÌ ĐƯỢC, CÔ NÃI NÃI KHÔNG ĐƯỢC

Dịch giả: Luna Wong

Sau khi Hứa Vân Noãn sai người truyền lệnh, xoay người sẽ đi ra phía ngoài, đúng lúc này, một nữ tử vì phòng ốc sập mà bị thương kéo lại ống tay áo của nàng: “Hứa cô nương…”

Trong lòng Hứa Vân Noãn nôn nóng, bất quá lại nhịn tính tình, dừng bước: “Vị tỷ tỷ này làm sao vậy? Là trên người đau dữ dội?”

“Hứa cô nương, Lương gia đại tẩu bảo ta tuyền lời cho ngươi.”

“Lương gia đại tẩu? Nàng hiện tại ở nơi nào?” Thần sắc của Hứa Vân Noãn căng thẳng.

“Nàng nói: Đi mau!”

Hứa Vân Noãn mạnh mở to hai mắt, đáy mắt từng đạo hàn mang lạnh thấu xương hiện lên: “Đi mau… Ta có thể đi, nhưng mấy vạn bách tính trong Kinh Châu thành này đi như thế nào?”

“Hứa cô nương…”

“Vị tỷ tỷ này, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi!”

Hứa Vân Noãn nói xong, trực tiếp bước nhanh vọt tới trước mặt của Ôn Như Xuân: “Sư bá, bên trong Kinh Châu thành có thể sẽ có biến cố, bây giờ ngươi lập tức mang người tay đi đầu rút lui.”

“Biến cố gì?”

“Ta hoài nghi… Ta hoài nghi có người muốn lần thứ hai hủy đê!” Hứa Vân Noãn tỉ mỉ nhớ lại tình hình lúc Lương thị rời đi.

Trong bao phục phía sau lưng nàng căn bản không phải bài vị, nếu không phải bài vị, như vậy một người tìm chết như nàng, cầm cái gì? Hơn nữa, vì sao nhất định phải chạy trốn đê tìm chết? Nếu muốn chết, còn lo lắng nhiều như vậy?

“Ngươi nói cái gì?” Ôn Như Xuân không dám tin tưởng, “Ngươi từ chỗ nào có được tin tức, khả năng xác định? Đây chính là việc quan hệ mấy vạn mạng người, trăm triệu không giả được nha?”

Nóng nảy trong lòng Hứa Vân Noãn càng đặc hơn: “Ta cũng không biết vì sao, ngay cả có trực giác như vậy. Hơn nữa trước Đoan vương điện hạ để người tuần tra đê, vị Tôn đại nhân kia không chút nghĩ ngợi, đã nói đê không có chút vấn đề nào, dù là trước không có vấn đề, nhưng sau khi đã mưa chừng mấy ngày, chưa bao giờ phái người tra xét, là có thể xác định nói không có vấn đề sao? Trừ phi vị Tôn đại nhân kia không muốn để cho Đoan vương điện hạ nhìn tình huống của đê!”

“Trừ lần đó ra thì sao? Có thể có các đầu mối khác?”

“Còn có người Ân gia âm thầm nắm Kinh Châu thành trong tay, đang dầm mưa ra khỏi thành, quan trọng nhất là vị Lương gia đại tẩu kia để người truyền lời đến.”

“Truyền cái gì?”

“Đi mau!”

Ôn Như Xuân thật chặt nhíu mi tâm, sau đó một tay đặt ở sau lưng của Hứa Vân Noãn: “Ngươi mang người đi, sư bá nhìn tình huống của đê! Nếu như sự tình thực sự như ngươi đoán, nhất định cần y giả.”

Bookwaves.com.vn

“Sư bá, ta cũng hiểu y thuật, ta cũng là y giả!”

“Đừng nói nhiều lời như vậy, nhanh chóng đi ra ngoài! Nếu sợ bóng sợ gió một hồi cũng thôi, nếu ngươi đoán là thật, đi trễ một khắc đồng hồ, nói không chừng sẽ chết!”

“Sư bá, tình huống khẩn cấp, ngươi nhất định phải lưu lại?”

“Vân Noãn, tuy rằng Dược Vương cốc không ở, thế nhưng tôn chỉ của Dược Vương cốc là cứu sống, hành y tế thế! Hôm nay đã biết bách tính bên trong Kinh Châu thành gặp nguy hiểm, hơn nữa trong Hồi Xuân đường còn có nhiều bệnh nhân như vậy, ta không thể nào đi.”

“Nếu như thế, chúng ta đây cũng lưu lại! Sư bá đóng Hồi Xuân đường, ta đi đê tra xét tình huống! Nếu vị Lương gia đại tẩu kia có thể truyền tin tức cho ta, nói không chính xác nàng ở chỗ đê bên kia, nếu nàng muốn làm cái gì, nói không chừng ta còn có thể khuyên ngăn nàng!”

Sau khi Hứa Vân Noãn nói xong, không đợi Ôn Như Xuân nói cái gì nữa, xoay người liền vọt vào trong mưa to.

“Hứa Vân Noãn! Ngươi nha đầu liều mạng này… Ngươi…”

Tần U Tố đã chuẩn bị xong ngựa, Hứa Vân Noãn tiếp nhận dây cương phóng người lên ngựa, chạy tới về phương hướng bên bờ sông, không bao lâu tiếng vó ngựa vang lên phía sau.

Hứa Vân Noãn nhìn lại, Đoan vương đang rất nhanh cưỡi ngựa tới, một chiếc xe ngựa đi theo phía sau hắn, màn xe bị xốc lên, lộ ra khuôn mặt tràn đầy lo lắng của Mục Trần Tiêu.

“Cô nãi nãi!”

Hứa Vân Noãn không có nhiều lời lời vô ích, chỉ gật đầu, một đường bay nhanh ra phía đê.

Trên đường tràn đầy nước, có nhiều chỗ còn ngập tới đầu gối con ngựa, một đường bôn ba, văng lên tảng bọt nước lớn.

Mắt thấy sắp tới đê, ngựa làm thế nào cũng không chịu đi lên trước nữa.

Hứa Vân Noãn tung người xuống ngựa, giơ tay lên lau nước mưa trên mặt một cái.

Đoan vương và Mục Trần Tiêu cũng chạy tới.

“Trần Tiêu, tôn nhi, tình huống hôm nay là như thế này…” Hứa Vân Noãn nhanh chóng nói nguyên do bản thân đoán với bọn họ.

Đoan vương âm thầm cắn răng, sắc mặt hết sức âm trầm.

Mục Trần Tiêu cũng đồng dạng cảm giác ngực lạnh: “Cô nãi nãi suy đoán chắc là thực sự, sau khi nhận được tiên, ta phái người đi tìm Tôn Bình, kết quả phát hiện Tôn Bình đã không thấy, trên bàn để lại một phong tuyệt bút tín… Trong thư chỉ nói muốn báo thù cho hài tử của mình…”

Hứa Vân Noãn âm thầm nuốt hớp nước bọt: “Đê… Đê… đê này nhìn đích thật là có chút vững chắc, hơn nữa mưa lớn như vậy, cho dù là có thuốc nổ, chỉ sợ cũng không dễ châm đi, bọn họ nhất định sẽ chọn một chỗ, có thể nổ hủy đê, cũng sẽ không bị mưa to ảnh hưởng…”

Đoan vương gắt mạnh một cái: “Nếu Tôn Bình thực sự lấy nhiều bách tính bên trong Kinh Châu thành ra nói đùa như vậy, chờ chộp được hắn, ta nhất định phải bầm thây vạn đoạn hắn!”

Mục Trần Tiêu tiến lên cầm tay của Hứa Vân Noãn: “Cô nãi nãi, ta đã để đám người Úc Khoảnh cùng Thanh Huy đi bắt một ít bách tính tham dự qua tu kiến đê Kinh Châu, sinh tử trước mặt, hẳn là có thể từ trong miệng bọn họ hỏi ra một ít tin tức. Nếu… Nếu thực sự không được…”

Bookwaves.com.vn

Đê vỡ, toàn bộ Kinh Châu thành sẽ tái diễn tràng cảnh địa ngục hai năm trước, khi đó…

Hứa Vân Noãn thật chặt cầm lại tay của Mục Trần Tiêu: “Tôn nhi, ngươi sợ không?”

“Ta sợ.”

“Không nghĩ tới tôn nhi cũng sợ tử.”

“Nếu chỉ có mình ta, chết không có gì đáng sợ, nhưng hôm nay có cô nãi nãi ở, ta cảm giác đây là một việc cực kỳ đáng sợ.”

Hắn có thể bất úy sinh tử, thế nhưng hắn hy vọng Hứa Vân Noãn có thể lâu sống.

“Không cần sợ, chúng ta đều có ba vị gia gia phù hộ, nhất định có thể hóa hiểm vi di.”

“Cô nãi nãi, ta…” Mục Trần Tiêu do dự chỉ chốc lát, đang muốn nói điều gì, chợt nghe thanh âm của Úc Khoảnh.

“Công tử, cô nãi nãi, người mang đến rồi!”

Nhãn thần của Hứa Vân Noãn rùng mình, mạnh quay đầu nhìn về phía ba nam nhân bị Úc Khoảnh Thanh Huy kéo tới tới.

“Bọn họ cũng làm qua hà công, hơn nữa quan hệ với phu quân của Lương thị Lương Đống thật tốt.”

“Làm tốt!” Hứa Vân Noãn bước nhanh về phía trước, một cước đá kì một nam tử gầy yếu nhất trong đó ngã ở trên mặt đất, “Nói! Lương Đống muốn kế hoạch ở địa phương nào hủy đê?”

Ba người kia vốn có bị bắt qua đây đã kinh hồn táng đảm, rất sợ đám người Hứa Vân Noãn ép hỏi bọn hắn chuyện cụ thể bên trong Kinh Châu thành, nhưng hôm nay chợt nghe được mấy chữ nổ hủy đê, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cả trái tim đều sắp nhảy tới cổ họng.

“Cái gì nổ hủy đê, chúng ta cái gì cũng không biết!”

Hứa Vân Noãn lần thứ hai đạp tới một cước: “Các ngươi còn không thừa nhận? Chúng ta nhận được tin tức xác thực, nói là Lương Đống đã sớm kế hoạch muốn nổ đê, hủy toàn bộ Kinh Châu thành, quan hệ của các ngươi với hắn tốt nhất, há có thể không biết kế hoạch của hắn? Lúc này nương tử của Lương Đống đã mang theo hỏa dược đi, các ngươi còn không nói thật, hôm nay toàn bộ Kinh Châu thành liền bồi các ngươi cùng nhau chết!”

“Đây… Điều đó không có khả năng a…”

“Có cái gì không thể? Ta nói cho các ngươi biết, nếu các ngươi nói thật, chúng ta đúng lúc qua đó tương ngăn trở sự tình, đó chính là cứu vô số bách tính, nhưng nếu các ngươi còn kéo dài, cái gì cũng không nói, như vậy các ngươi là tội nhân củ cả Kinh Châu thành! Chờ chúng ta đều chết hết, đến dưới lòng đất, xem Diêm vương gia không đánh các ngươi vào tầng mười tám địa ngục, cho các ngươi vĩnh không siêu sinh!”

“Ta… Ta nhớ ra rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui