CHƯƠNG 403: ĐỊA NGỤC KHÔNG ĐÃNG ĐÃNG, ÁC QUỶ NHÂN GIAN HÀNH
Dịch giả: Luna Wong
Bị một cước của Hứa Vân Noãn đá ngã trên mặt đất người kia còn lăng lăng chưa có phản ứng, bất quá một người khác bên cạnh hắn lại là sắc mặt tái nhợt kinh hô thành tiếng: “Ta… Ta nhớ ra rồi!”
“Ở địa phương nào?”
“Lương Đống đã từng đơn độc xây dựng một đoạn đê, hắn ở trên đê đó mở một cửa ngầm, chỗ cửa ngầm kia không lớn, cũng chính là có thể cho một người đi vào, lúc đó hắn nói là tiện tùy thời thăm dò trạng huống đê.”
Nhãn thần của Đoan vương chợt căng thẳng: “Mở hầm trên đê, lẽ nào sẽ không sợ hủy cả tòa đê?”
“Đây có cái gì, đê hàng năm sửa, không phải là hàng năm đều lung lay sắp đổ sao? Hơn nữa nguyên liệu dùng cũng cực kém, vốn là miễn cưỡng chống đỡ, đừng nói là mở cửa ngầm, chính là lưu lại một lỗ hổng, cũng không ảnh hưởng nhiều lắm, nếu đê không hỏng, làm sao cầu chi hoàng thượng và triều đình thỉnh, tiếp tục tu sửa?”
Đoan vương tức giận đến cắn răng: Nếu người này nói là sự thật, như vậy trước đê vững chắc trong miệng Tôn Bình từ đâu mà đến? Bên trong Kinh Châu thành này, quả thực không ai đơn giản!
Hứa Vân Noãn không để ý tới truy cứu cái khác: “Vậy cửa ngầm ở địa phương nào? Ngươi còn nhớ rõ không?”
“Ta nhớ kỹ, ta có thể mang bọn ngươi qua đó.”
“Được.”
Hứa Vân Noãn theo nói chuyện nam tử bước nhanh tới một bên đê, đám người Đoan vương và Mục Trần Tiêu cũng vội vàng đuổi theo.
Rốt cuộc tìm được chỗ cửa ngầm, Hứa Vân Noãn một mắt liền thấy được Lương thị co rúc ở cửa ngầm của đê.
“Đại tẩu!”
Hứa Vân Noãn hô to một tiếng.
Lương thị vốn có thần sắc lăng lăng kinh ngạc, nghe được thanh âm của Hứa Vân Noãn, chợt phục hồi lại tinh thần, nhìn phía trong ánh mắt của nàng, mang theo kinh khủng ý: “Tiểu thần y, không phải đã cho ngươi biết sao? Cho ngươi đi nhanh lên, vì sao ngươi còn đến đây?”
Bookwaves.com.vn
“Thân thể đại tẩu còn chưa có điều trị tốt nữa, nếu ta đi, ai giúp ngươi xem bệnh a?”
“Thân thể này của ta sớm đã rách nát, hơn nữa phu quân và hai hài tử của ta cũng đã mất, ta điều dưỡng tốt thân thể này, còn có gì hữu dụng đâu?”
“Đại tẩu, phu quân và hài tử người không còn, nhưng thù còn chưa có báo, nếu không báo thù, xuống đất, ngươi làm sao đối mặt với hắn?”
“Báo thù… Ngươi nói không sai, đích thật là nên báo thù…”
Bản ý của Hứa Vân Noãn là muốn mượn cái này để kích phát ý nguyện tiếp tục sống tiếp của Lương th, nhưng không nghĩ tới lời nói này vừa xong, Lương thị liền lấy ra một hộp quẹt, cự ly hơi có chút xa, bất quá vẫn là có thể y hi phân biệt ra được một đống thuốc nổ chất đống bên người nàng.
Lúc này, thuốc nổ đều là loại dùng để nổ núi, uy lực thật lớn, một bao thuốc nổ lớn như vậy, nếu nổ tung trên đê, như vậy toàn bộ Kinh Châu thành nhất định sẽ biến thành một mảnh nước.
“Đại tẩu! Ngươi muốn làm gì?”
“Tiểu thần y, sau khi ngươi nghe được lời của ta, nên thật sớm ly khai, không nên tiếp tục truy cứu… Hôm nay sẽ xin lỗi ngươi, để ngươi không duyên cớ bị liên lụy, bỏ mạng ở tại Kinh Châu thành…”
“Đại tẩu, ngươi muốn báo thù, nhưng dân chúng trong thành vô tội! Ngươi cũng biết trong thành có bao nhiêu hài tử, và tuổi tác gần với đại nhi tử của ngươi không? Có bao nhiêu hài tử, cũng nằm trong tả lót giống tiểu nhi tử của ngươi không? Ngươi nhẫn tâm hạ thủ sao? Người nhẫn tâm như là đao phủ sát hại người, cứng rắn đoạt tính mạng của bọn họ sao?”
Thần sắc của Lương thị có chút ba động, lập tức lại mạnh lắc đầu: “Tiểu thần y, ngươi không biết, tại trong Kinh Châu thành, sống là sống ở địa ngục nhân gian, chết mới có thể có được giải thoát! Chuyện cho tới bây giờ, cũng không có gì không thể nói với các ngươi!”
Lương thị nhìn về phía Đoan vương phương hướng: “Ngươi chính là hài tử của hoàng đế lão nhi ba? Ngươi là hoàng tử, cao cao tại thượng, không phải đều nói người hoàng gia trời sinh đã được thượng thiên phù hộ, anh minh thần võ, có thể thấy rõ dân gian cực khổ sao? Nhưng Kinh Châu thành này, đều đã biến thành bộ dáng như vậy, vì sao ngươi lại làm như không thấy?”
“Cũng không phải ta làm như không thấy, đi tới Kinh Châu thành hơn nửa tháng, ta một mực nghĩ hết biện pháp điều tra nơi này đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng không có bất kỳ bách tính nguyện ý phối hợp…”
Bookwaves.com.vn
“Bọn họ tự nhiên sẽ không phối hợp, bởi vì từ lúc hai năm trước, lúc Kinh Châu thành trùng kiến, bọn họ cùng những cửa hàng kia ký kết khế thư, lúc đó những cửa hàng đó cung cấp lương thực, vật liệu xây dựng, để Kinh Châu thành có thể một lần nữa đứng lên, lúc đó tất bách tính còn sống sót mừng rỡ, cho là mình gặp Bồ Tát sống, nên cực kỳ thống khoái ký kết khế ước với các chưởng quỹ cửa hàng màu, ước định sau này lương thực sẽ lấy thấp để trả nợ cho những vật tư này, lúc đó cảm giác mình chiếm tiện nghi, nhưng sau mới biết được, là nhảy vào một hố lửa thật to!”
Nhãn thần cỉa Hứa Vân Noãn khẽ run: “Khó trách ngươi phải đến Hồi Xuân đường mượn gạo…”
“Đúng vậy, hai năm qua mùa màng không tệ, lương thực thu cũng nhiều, nhưng nhiều lương thực thu được từ ruộng như vậy, những người trồng lương thực như chúng ta căn bản cũng không có cơ hội ăn một ngụm, toàn bộ đều phải đưa vào các cửa hàng, để thế chấp cho nợ năm xưa. Những chưởng quỹ kia góp nhặt những lương thực này, sau đó lại định giá đắt bán cho chúng ta, những bách tính phổ thông như chúng ta, hàng năm đều dựa vào lương thực để kiếm chút bạc sống, đã không có lương thực, cũng chỉ có thể nghe theo các chưởng quỹ này sai khiến, bị bọn họ khống chế, làm việc mệt nhất, sau đó tới đổi lấy khẩu phần lương thực!”
Lương thị nghĩ tới hai hài tử ốm đến da bọc xương của bản thân, dùng sức cắn răng, trong cổ họng đều có mùi máu tanh xông tới.
“Lúc mới bắt đầu, nghĩ chỉ cần trả sạch vật tư trước đây, chắc là có thể lấy lại được tự do. Nhưng không nghĩ tới, mấy thứ đã mượn trước đây chưa trả sạch không nói, còn càng thiếu càng nhiều…”
“Cho tới bây giờ, những chưởng quỹ này lại phát rồ đánh chủ ý tới trên người hài tử của chúng ta, nói là để hài tử cũng ký khế thư…”
“Chúng ta bị người xem như súc vật để sai sử cũng thôi, những hài tử kia thì sao? Bọn họ còn cái gì cũng không hiểu, cũng đã cũng bị cuốn vào trong? Chúng ta rõ ràng là người, nhưng sống ngay cả súc sinh cũng không bằng, đây là dạng đạo lý gì?”
Hứa Vân Noãn nghe, liền có thể cảm thụ được tầng tầng trọng áp gây ở trên người bách tính Kinh Châu thành:
“Đại tẩu, ta biết ngươi sống khổ, cũng là bởi vì khổ cực như vậy, mới không thể để cho mồ hôi và máu của quá khứ toàn bộ đều chảy vô ích! Ngươi cũng biết đứng bên người ta chính là Đoan vương, hai bên trái phải còn có Mục Trần Tiêu, chúng ta đều sẽ giúp ngươi chủ trì công đạo, chỉ cần ngươi đứng ra, vạch trần đây hết thảy trong Kinh Châu thành, như vậy ta cam đoan với ngươi, Kinh Châu thành tuyệt đối sẽ không còn là địa ngục nhân gian trước kia nữa!”
“Tiểu thần y, nếu ở lúc trước, ta vẫn rất tin tưởng lời của ngươi, nhưng lúc này, ta thật là sống đủ rồi… Phu quân và hài tử của ta đều không ở, ta sống còn có ý gì? Chẳng bằng lôi kéo toàn bộ Kinh Châu thành chôn cùng bọn họ, địa ngục không đãng đãng, ác quỷ nhân gian hành, Kinh Châu thành này, sớm nên hủy diệt rồi…”
Lương thị vừa nói, vừa liền lấy hộp quẹt ra, trên dưới huy vũ hai cái, liền có ngọn lửa đốt lên.
Hứa Vân Noãn chợt mở to hai mắt nhìn: “Lương thị! Ngươi sống đủ rồi! Những người khác trong Kinh Châu thành còn chưa sống đủ, ngươi bỏ qua! Những người khác vẫn còn đang khổ cực giãy dụa! Ngươi có tư cách gì quyết định sinh tử của người khác? Ác quỷ cả thành, vậy giết ác quỷ, giết tà nịnh! Chuyện ngươi không làm được, không có nghĩa là người khác cũng làm không được! Ngươi mở mắt cho ta, nhìn kỹ một cái!”