Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 405: ÔM CÔ NÃI NÃI NGỦ

Dịch giả: Luna Wong

Lúc này đây, Úc Khoảnh phụ trách đánh người, Thanh Huy trực tiếp tiến lên lấy thuốc nổ bên trong hầm ra ngoài, túm rớt kíp nổ, ném vào trong nước.

Ôn Như Xuân âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Vân Noãn, ta thấy sắc mặt ngươi có chút trắng bệch, có phải không quá thoải mái hay không?”

“Ta không sao, sư bá không cần lo lắng.”

Đoan vương đi tới bên người Hứa Vân Noãn, nhìn về phía ánh mắt của nàng mang theo nóng bỏng không nói ra được: “Hứa cô nương, chuyện lần này may mà có ngươi, nếu như không phải ngươi, ta thật không dám tưởng tượng Kinh Châu thành sẽ biến thành bực dáng dấp nào.”

“Ta cũng không làm cái gì, lúc này, vấn đề đê tính là giải quyết xong rồi, bất quá còn có một tràng lớn hơn, chờ điện hạ đánh.”

Ngoài sáng đê được bảo vệ, nhưng những ám quỷ kia vẫn sinh động như cũ.

“Ta biết, Hứa cô nương trở về nghỉ ngơi. Ngươi yên tâm đi, tất cả ác quỷ bên trong Kinh Châu thành, ta nhất định đều nhổ ra từng người một bọn hắn! Nhất định hoàn thành hứa hẹn trước kia ngươi đã nói: Giết ác quỷ, giết tà nịnh!”

Hứa Vân Noãn gật đầu: “Ân.”

Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng thõng đôi mắt xuống, dưới ống tay áo, ngón tay chậm rãi buộc chặt, chỉ cảm thấy lòng bàn tay một mảnh lạnh lẽo, bỗng nhiên, bên tai vang lên một đạo thanh âm êm ái:

“Tôn nhi?”

“Cô nãi nãi.” Mục Trần Tiêu vội vàng ngẩng đầu, khi thấy đôi mắt của Hứa Vân Noãn mang theo nụ cười nhợt nhạt.

“Lo lắng hỏng rồi đi?”

“Ân.”

“Chúng ta đây trở về đi, lúc này ta cũng cảm thấy hơi mệt.”

Mới vừa rồi tinh thần buộc chặt tới cực điểm, một đường đội mưa chạy tới cũng không cảm thấy có cái gì, nhưng lúc này chợt thư giãn, Hứa Vân Noãn liền cảm giác có chút cả người khó chịu.

“Được, ta bồi cô nãi nãi trở về nghỉ ngơi.”

Bookwaves.com.vn

Trước khi đi, Hứa Vân Noãn quay đầu lại nhìn về phía Lương gia đại tẩu hôn mê: “Điện hạ, nàng… Nàng coi như là tình hữu khả nguyên, tuy có tội, nhưng hy vọng điện hạ có thể xem xét xử trí tòng khinh.”

“Hứa cô nương yên tâm, ta biết nên làm như thế nào.”

“Ân.”

Về tới viện lạc ở tạm, Lưu Lan vội vã để người chuẩn bị nước nóng, chiếu cố Hứa Vân Noãn tắm rửa thay y phục.

“Cô nãi nãi, người ở bên giường nằm một hồi, nô tỳ giúp người lau khô tóc, nếu không sẽ nhức đầu.”

“Được.” Hứa Vân Noãn cảm thấy cả người có chút phát nhiệt, bất quá lại không có để ở trong lòng, nằm ở trên giường, không khi nào liền ngủ.

Mục Trần Tiêu lo lắng, đơn giản rửa mặt một phen, sau khi thay đổi xong y sam, liền vội vội vàng vàng chạy đến viện tử của Hứa Vân Noãn.

Lưu Lan nghe phía bên ngoài có tiếng vang, vội vã ra đón, sắc mặt khó nén lo lắng: “Gặp qua tướng quân.”

“Cô nãi nãi đây?”

“Cô nãi nãi đang ngủ, nô tỳ đang giúp nàng lau khô tóc, bất quá nô tỳ nhìn cô nãi nãi tựa hồ là có chút lạnh, gương mặt cực đỏ, trên người cũng có chút nóng lên, nên đang muốn thỉnh đại phu tới nhìn một cái.”

“Ngươi phái người đi thỉnh Ôn đại phu, những đại phu khác không tin được.”

“Vâng, nô tỳ đi ngay, chỉ là cô nãi nãi bên này…”

“Ta coi chừng.”

“Vâng.”

Mục Trần Tiêu vội vội vàng vàng vào căn phòng của Hứa Vân Noãn, khi thấy nàng dán tại bên giường trầm trầm ngủ, trên mặt mũi xinh đẹp thiếu một chút huyết sắc dĩ vãng, nhìn có chút tái nhợt tiều tụy, sợi tóc đen rũ xuống mép giường, đang mang theo hơi nước.

Mục Trần Tiêu tiến lên, lấy qua khăn để ở hai bên trái phải, động tác ôn nhu bọc sợi tóc của Hứa Vân Noãn lại, từng chút từng chút lau khô hơi nước phía trên.

Thay đổi ba cái khăn, sợi tóc mới miễn cưỡng nửa khô.

Mục Trần Tiêu trong tay nắm sợi tóc đen thuận hoạt, không rõ có chút luống cuống: Như bây giờ hình như không thể lau nữa, vậy kế tiếp nên làm như thế nào đây?

Mục Trần Tiêu chần chờ chỉ chốc lát, dùng ngón tay làm lược, từng chút từng chút giúp Hứa Vân Noãn chải vuốt sợi sợi tóc, cảm giác như vậy tựa hồ là có chút tác dụng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Hứa Vân Noãn tựa hồ là cảm giác cực kỳ thư thích, nhẹ nhàng anh ninh một tiếng, từ từ xoay người ra phía ngoài.

Nàng vốn là tựa ở bên giường, nghiêng người cũng có chút khuynh hướng lăn xuống dưới giường, trong lòng Mục Trần Tiêu căng thẳng, vội vã vươn cánh tay, vững vàng tiếp được Hứa Vân Noãn.

Bookwaves.com.vn

Hứa Vân Noãn có chút nóng rần lên, bởi vậy nhiệt độ cơ thể hơi cao, sau khi tắm rửa xong chỉ mặc trung y, lúc này ngủ mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy vạn phần khó chịu.

Sau khi lăn trên cánh tay của Mục Trần Tiêu, chợt tiếp xúc được một mảnh cảm giác mát, nhất thời cảm thấy thập phần mừng rỡ, mơ mơ màng màng liền nửa ngồi dậy, nắm cổ của Mục Trần Tiêu, trực tiếp nửa tựa vào vùi ở trong ngực của hắn.

Mục Trần Tiêu chợt sửng sốt, cả người cứng ngắc như là tảng đá.

Hứa Vân Noãn như cũ cảm thấy không hài lòng, gương mặt nhẹ nhàng cà cà, vừa lúc dán tại hõm cổ của Mục Trần Tiêu, cảm thụ được xúc cảm hơi lạnh truyền đến.

Hứa Vân Noãn như là mèo con giật giật, dán toàn bộ gương mặt tới.

Xúc cảm ôn nhuận trắng mịn từ nơi cổ truyền đến, Mục Trần Tiêu chỉ cảm thấy đại não ông một tiếng, trong một sát na trở nên nóng hổi, như là tương hồ ra lò.

“Cô nãi nãi…”

Hắn không dám quá mức cố sức, rất sợ làm Hứa Vân Noãn thức tỉnh, từ đó thể hội không được thân cận chỉ chốc lát này, hắn lại không dám thả lỏng, sợ Hứa Vân Noãn không nghĩ qua là liền từ trên người rơi xuống phía dưới, chỉ có thể há miệng, không tiếng động nói ba chữ này.

Hứa Vân Noãn rốt cục ngủ kiên định.

Mục Trần Tiêu cử động một cái cũng không dám, cứ như vậy, hình như qua hồi lâu, thích như chỉ là chớp mắt, bên ngoài viện lạc truyền đến động tĩnh, hắn mới chợt giật mình tỉnh lại, động tác mềm nhẹ thả lại Hứa Vân Noãn lên trên giường, sau đó đắp chăn lên.

Ôn Như Xuân theo Lưu Lan chạy tới, dọc theo đường đi sắc mặt hết sức âm trầm, chờ thấy dáng dấp mê man của Hứa Vân Noãn, lại đau lòng đến không ngừng: “Ngươi tiểu nha đầu này a… Thực sự … Thực sự không biết nói ngươi cái gì cho phải.”

“Ôn đại phu.” Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng cúi đầu hành lễ.

Ôn Như Xuân hừ một tiếng: “Mục tướng quân, ở đây rốt cuộc là khuê phòng của nữ tử, ngươi ra ra vào vào, vẫn là phải chú ý nhiều một chút, tiết kiệm để người truyền ra nhàn thoại.”

“Vâng, Trần Tiêu ghi nhớ.”

Ôn Như Xuân càng nhìn càng cảm thấy lòng tràn đầy cơn tức, nhưng Mục Trần Tiêu lại biểu hiện quy củ, hết sức nghe lời, để người chọn không lỗi sai, chỉ có thể cứng rắn nuốt cơn tức vào trong bụng mình.

Chẩn xong mạch, Ôn Như Xuân nặng nề thở phào nhẹ nhõm: “Hoàn hảo, chỉ là tinh thần quá mức buộc chặt, lại mắc mưa, lây chút hàn ý, cho nên mới hơi có chút nóng rần lên. Ta đây mở phương thuốc, uống hai chén, chờ nhiệt độ lui xuống, lại ăn một chút gì, hẳn là không sao.”

“Đa tạ Ôn đại phu, làm phiền ngươi đi một chuyến.”

“Ta là sư bá của Vân Noãn, bên này nàng có cần, đó là chạy xa hơn nữa, không cần phải Mục tướng quân thay nàng nói tạ ơn.”

Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng rũ đôi mắt xuống, cũng không có nhiều ngôn ngữ.

Ôn Như Xuân chỉ cảm thấy như là một quyền đánh vào cây bông: “Chờ giải quyết xong chuyện Kinh Châu thành bên này, mau sớm trở về đi, sau khi trở về, ta muốn tìm Vệ quốc công nói chuyện.”

Nhãn thần của Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng run lên: “Ôn đại phu muốn tìm gia gia ta trò chuyện gì?”

“Ta muốn hỏi một câu, đến tột cùng các ngươi coi Vân Noãn như cái gì?” Ôn Như Xuân nhìn Mục Trần Tiêu, trong ánh mắt mang theo vẻ xem kỹ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui