Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 406: XEM NÀNG NHƯ MẠNG

Dịch giả: Luna Wong

Đối mặt với ánh mắt xem kỹ của Ôn Như Xuân , Mục Trần Tiêu nhẹ giọng trả lời: “Cô nãi nãi là thân nhân của ta.”

“Đã là thân nhân, không nên có tâm tư khác.” Ánh mắt của Ôn Như Xuân như mũi tên, phá lệ sắc bén.

Mục Trần Tiêu trầm mặc chỉ chốc lát, giống như thở dài vậy trả lời: “Tâm tư của một người, nếu cực kỳ dễ khống chế, vậy nói rõ hắn dùng tâm tư không nhiều lắm, như vậy tùy thời có thể sửa. Ta không có thể khống chế, chính là bởi vì dùng hết tâm tư, cho nên mới khó có thể khắc chế, thế cho nên để cho người khác nhìn ra.”

“Ý của ngươi nói, ngươi dùng hết tâm tư với Vân Noãn?”

Mục Trần Tiêu cúi đầu nhìn về phía hai chân mình: “Sau khi hai chân này tàn tật, ta liền một mảnh tâm như tro nguội, cảm thấy vật gì cũng không trọng yếu, nhưng cô nãi nãi đến, nhưng chôn một hạt giống bên trên mảnh tro tàn, sinh ra một mảnh xanh thẩm, ta không biết Ôn đại phu có thể thể hội hay không, trong tuyệt cảnh có người phá vỡ màn đêm mà đến, mang đến sắc trời ấm áp sáng sủa, cái loại cảm giác này, chỉ để người nghĩ đến hai chữ —— ”

“Cái gì?”

“Cứu rỗi!”

Mục Trần Tiêu nâng đôi mắt lên, mắt sáng ngời mà kiên định: Hứa Vân Noãn cứu rỗi hắn!

“Ngươi nên minh bạch, Mục gia hôm nay giống như là một vũng bùn, ngươi và Vệ quốc công có thể giãy dụa ra hay không, còn đều là một con số không rõ, vì sao nhất định cũng muốn kéo Vân Noãn vào trong đó? Lẽ nào tâm tư ngươi nói, chính là lôi kéo nàng cùng các ngươi bị diệt bên trong sao?”

“Ta sẽ không!”

“Ngươi chẳng biết thu liễm tâm tư, nói không chính xác lúc nào, làm rõ tâm ý của mình và Hứa Vân Noãn, Vân Noãn là một hài tử hiền lành, nàng cực kỳ coi trọng ngươi và Vệ quốc công, khó bảo toàn đến lúc đó sẽ không nhẹ dạ đáp ứng chuyện gì, đến lúc đó, chẳng lẽ không phải lôi kéo nàng cùng nhau trầm luân?”

“Ta sẽ không để lộ tâm tư, lại sẽ không để cô nãi nãi phát hiện! Dù cho cô nãi nãi không cẩn thận, trượt chân rơi xuống vũng bùn Mục gia này, ta cũng sẽ lấy thân thể của mình, lót ở dưới chân cô nãi nãi, để cho nàng bình an tiêu sái lên trên bờ!”

Bookwaves.com.vn

Ôn Như Xuân mạnh dừng lại, nhìn thần sắc kiên định của Mục Trần Tiêu, nhiều ngôn ngữ chất vấn hơn nữa, dĩ nhiên không nói ra miệng, chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh tối nghĩa.

“Ngươi… Ngươi tốt nhất nói được thì làm được, ta thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm Mục gia. Vân Noãn là ba vị lão gia tử dốc lòng giáo dưỡng lớn lên, việc khổ nàng trải qua, ngươi và vệ quốc công hẳn là đều biết, tâm ý của ta giống ba vị lão gia tử, đều là hy vọng Vân Noãn có thể sống thật vui vẻ.”

“Tâm ý của Ôn đại phu ta minh bạch, ta và gia gia cũng muốn như vậy.”

“Như vậy là tốt rồi, hy vọng ngươi tự giải quyết cho tốt.”

Ôn Như Xuân đi lấy thuốc, nấu thuốc, Mục Trần Tiêu lại trầm mặc, canh giữ ở bên cạnh Hứa Vân Noãn.

Hắn sửng sốt chỉ chốc lát thần, sau đó từ từ giơ tay lên, tới gần bên giường của Hứa Vân Noãn, sau nhiều lần chần chờ, mới khe khẽ cầm lấy ngón út của nàng.

Hắn có thể minh xác cảm thụ được tâm tư của mình, một khắc đặc hơn một khắc, mỗi ngày đều đang ngày càng sâu sắc.

Thứ tình cảm đó giống như là một thân cây, sinh trưởng ở trong tim của hắn, rễ cây từng ngày từng ngày đâm vào trong chỗ sâu, cho đến bao vây cả trái tim hắn trong đó.

Hắn biết tiếp tục trầm mê như vậy nữa, sau cùng hắn sẽ hoàn toàn mất đi bản thân, nhưng hắn lại không muốn giãy dụa, bởi vì nhìn cây này càng ngày càng chi phồn lá tốt, hắn liền cảm giác vô cùng thỏa mãn, thậm chí cam tâm tình nguyện cống hiến ra toàn bộ trái tim của bản thân, trở thành chất dinh dưỡng cho cái cây.

“Cô nãi nãi…”

Mục Trần Tiêu khắc chế xung động cầm tay Hứa Vân Noãn của bản thân, chỉ nhẹ nhàng đụng, như vậy đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn, lại cảm thấy vô cùng trống rỗng.

Đúng lúc này, ngón tay của Hứa Vân Noãn khẽ động, trực tiếp cầm tay Mục Trần Tiêu.

Hứa Vân Noãn chậm rãi mở mắt, còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, khóe môi cũng đã mang theo tiếu ý, để cặp mắt hàm chứa thủy sắc kia càng phát ra có vẻ thần sắc mông lung: “Tôn nhi… vừa rồi ngươi đang làm cái gì nha?”

Cả người Mục Trần Tiêu run lên, lập tức trên mặt đặt lên một tia hồng mỏng: “Ta…”

“Ha ha, ta biết ngươi ỷ lại ta, có phải hiện tại biết trong lòng sợ hay không?”

Hứa Vân Noãn giùng giằng ngồi dậy, cả người không khí lực gì, vừa thở dốc liền cảm giác toàn bộ cổ họng đều biến thành như ống khói, hỏa thiêu hỏa liệu khó chịu.

Bookwaves.com.vn

“Cô nãi nãi, bây giờ thân thể ngươi không khỏe, vẫn là nằm đi.”

Hứa Vân Noãn lắc đầu: “Ta muốn ngồi dậy, bởi vì nằm thấy không rõ biểu tình của ngươi.”

“Cô nãi nãi…”

“Ngươi thành thật khai báo, mới vừa rồi có phải đang len lén kéo tay của ta không?”

“Ta… Ta vừa…”

Thấy dáng dấp luống cuống của Mục Trần Tiêu, Hứa Vân Noãn chậm rãi cười: “Ha ha, chọc ngươi chơi thôi, nhìn ngươi bị dọa tới kìa.”

“Ta… Ta chẳng qua là cảm thấy nghĩ mà sợ, chuyện hôm nay, nếu như không phải cô nãi nãi kịp thời đoán được chân tướng, sau đó lại ngăn người lại, như vậy chỉ sợ chúng ta cũng không có mạng…”

“Tôn nhi đừng sợ, chúng ta có ba vị gia gia ở trên trời phù hộ, nhất định sẽ gặp nạn thành tường, gặp dữ hóa lành, hôm nay không phải ứng nghiệm sao?”

“Phải.”

“Đầu ta thật nhức a, cảm giác thật khó chịu.”

Ôn Như Xuân bưng chén thuốc tiến đến: “Nếu cảm thấy khó chịu, vậy lão lão thật thật uống thuốc, ai bảo ngươi liều lĩnh như vậy? Dầm mưa to chạy tới đê, vừa đại hống đại khiếu, vừa cả người ướt sũng, không sinh bệnh mới là lạ.”

Hứa Vân Noãn nhất thời rụt một cái đầu, lão lão thật thật cúi đầu nhận sai: “Sư bá, ta biết sai rồi, người chớ có trách ta.”

“Biết sai rồi, lần sau còn phạm?”

“Vâng.” Hứa Vân Noãn theo thói quen gật đầu.

“Ân?” Ôn Như Xuân chợt trợn to hai mắt.

“Không phải, không phải, lần sau không dám tái phạm.”

“Đây còn không sai biệt lắm, nhanh chóng uống thuốc đi, sau khi uống xong thuốc, ăn một chút gì, sau đó sẽ ngủ một giấc cho tốt, sớm ngày dưỡng tốt thân thể.”

“Sư bá, ngươi có bắt mạch cho Trần Tiêu hay không a? Hắn cũng mắc mưa, không có vấn đề gì chứ?”

“Yên tâm đi, hắn rất tốt, thân thể tố chất mạnh hơn ngươi nhiều.”

“Ta đây an tâm rồi.”

Hứa Vân Noãn uống xong thuốc, lại ăn nửa chén cháo, không bao lâu liền trầm trầm ngủ mất, sợi tóc đều khô hết, Mục Trần Tiêu giúp đỡ nàng nhẹ nhàng vén tóc cùng một chỗ, sau đó liền yên lặng thủ ở một bên.

Ôn Như Xuân hừ một tiếng: “Ngươi cũng nhanh đi về nghỉ ngơi đi, chớ ngã bệnh, còn để cho Vân Noãn ở một bên theo lo lắng, nàng hiện tại chủ yếu nhất là tĩnh dưỡng, trăm triệu lần không nên lại để cho nàng phí tâm tư gì nữa.”

“Được.”

Hứa Vân Noãn bên này ngủ say sưa, mà toàn bộ Kinh Châu thành, lại lâm vào trong một mảnh quỷ dị.

Ân Lạo âm thầm chưởng khống Kinh Châu bị bắt, bị hạ trong đại ngục, nhưng không thấy chút khủng hoảng nào, thậm chí còn dõng dạc, uy hiếp hộ vệ trông coi hắn:

“Các ngươi tốt nhất là may thả ta ra, nói cách khác, sẽ dẫn đến dạng hậu quả gì, vậy thì nói không chính xác!”

Bị phái tới đây canh chừng Ân Lạo, chính là hộ vệ thân tùy của Đoan vương, căn bản không ăn bộ này của Ân Lạo, nghe được lời của hắn, trực tiếp một cước đá cho hắn ngã trên mặt đất.

“Ngươi có thời gian rỗi nói những lời vô dụng hùng hồn này, còn không bằng ngẫm lại, nên trần thuật thế nào, mới có thể nói rõ ràng tội danh của ngươi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui