CHƯƠNG 408: MAY MÀ CÓ NGƯƠI
Dịch giả: Luna Wong
Hứa Vân Noãn ho khan hai tiếng, giơ tay lên nhẹ nhàng xoa xoa ngực.
Lưu Lan vội vã đi lên trước: “Cô nãi nãi, bệnh của người còn chưa khỏi, không cần tiếp tục ở trước cửa sổ hóng gió, không thôi chút nữa Ôn đại phu đến nhìn thấy, lại nói người.”
“Đều nói bệnh tới như núi sập, bệnh đi như trừu ti, lời này quả thật không giả, ta đã có hồi lâu không có bệnh, đột nhiên bệnh tới, có vẻ càng nghiêm trọng.”
“Cô nãi nãi mệt lắm đi, nên nghỉ ngơi cho khỏe, chờ triệt để dưỡng tốt thân thể, thì không có gì đáng ngại.”
“Trần Tiêu đâu?”
“Tướng quân ở tiền thính hỗ trợ Đoan vương điện hạ, tất cả vật tư bên trong Kinh Châu thành hầu như đều bị các chưởng quỹ khống chế, Ân gia phía sau các chưởng quỹ này có nhiều thủ đoạn vận tác, hôm nay còn chưa có điều tra rõ, bất quá việc cấp bách dưới mắt, là phải giải quyết vấn đề ăn cơm cho bách tính toàn thành trước.”
“Vậy xem ra là bận rộn, đúng rồi, Tần U Tố và Tần Oanh Tư hai người đâu?”
“Tần công tử và Tần cô nương đều muốn tới gặp cô nãi nãi, bất quá bởi vì người còn bệnh, tướng quân đã phân phó, tạm thời đừng để người quấy rối, nên cũng liền không để cho bọn họ tiến đến.”
“Gọi bọn họ vào đi, có mấy lời ta cũng muốn hỏi.”
“Vâng.”
Lưu Lan xuống phía dưới truyền lời, rất nhanh Tần Oanh Tư và Tần U Tố liền chạy tới.
“Gặp qua cô nãi nãi.”
Hứa Vân Noãn tựa ở trên nhuyễn tháp, sắc mặt như cũ có chút trở nên trắng, nhìn thấy hai người, nét mặt mang theo tiếu ý: “Mau chút đứng dậy đi, không cần đa lễ như vậy.”
Tần U Tố đứng dậy, nhưng Tần Oanh Tư lại vẫn như cũ quỳ ở trên mặt đất.
Hứa Vân Noãn nhìn sang: “Làm sao vậy?”
Tần Oanh Tư nâng mắt nhìn Hứa Vân Noãn, mắt lập tức đỏ: “Nô tỳ xin lỗi cô nãi nãi, vô cớ ly khai bên người chủ tử, thỉnh chủ tử trách phạt.”
“Trước đây ngươi quyết tâm theo bên cạnh ta, ta đã nói với ngươi, ta sẽ không xem bọn ngươi thành nô tỳ, các ngươi nguyện ý ở lại bên cạnh ta, trong lòng ta cảm kích, nếu không nguyện ý, ta cũng sẽ thật cao hứng tiễn các ngươi đi làm chuyện của mình.”
Bookwaves.com.vn
“Cô nãi nãi, nô tỳ chưa từng có nghĩ tới muốn ly khai.”
“Cũng không muốn rời đi, vậy vẫn là người của ta, có phải nên nghe mệnh lệnh của ta hay không? Khụ khụ…”
Tần U Tố vội vã mở miệng nói rằng: “Oanh Tư, bây giờ cô nãi nãi còn bệnh, ngươi mau chút đứng lên đi, đừng để cô nãi nãi sốt ruột.”
“Vâng, cô nãi nãi, nô tỳ không phải cố ý chọc người lo lắng.”
“Không có việc gì, trước từ khu vực săn bắn trở về, liền nghe nói ngươi ly khai Mục gia, hơn nữa Tinh Phong cũng theo ngươi cùng đi, phía sau đều xảy ra chuyện gì? Có bằng lòng cẩn thận nói một câu với ta hay không?”
“Chuyện này nói rất dài dòng, lúc đó nô tỳ nghe nói cô nãi nãi ở khu vực săn bắn xảy ra chuyện, sống chết không rõ, trong lòng liền cực kỳ sốt ruột, muốn đi tìm nhị ca trước, sau đó sẽ tự mình đến khu vực săn bắn tìm kiếm tung tích của cô nãi nãi. Lúc tìm được nhị ca, hắn cũng đồng dạng nóng ruột không ngớt, chúng ta liền âm thầm đi khu vực săn bắn.”
“Các ngươi đi khu vực săn bắn?”
“Phải, hơn nữa chúng ta còn xuống dưới vách núi, một tấc một tấc tìm kiếm, ngay cả vách núi mỗi một sơn động khe đá trên vách hầu như đều đã tìm, đáng tiếc đều không có tìm được tung tích của cô nãi nãi. Khi đó thật là sinh lòng tuyệt vọng, cho rằng cô nãi nãi thực sự đã xảy ra chuyện, liền muốn đi tìm hung phạm báo thù cho cô nãi nãi…”
Hứa Vân Noãn tỉ mỉ đánh giá Tần Oanh Tư, bỗng nhiên ngồi dậy: “Cánh tay của ngươi…”
Tần Oanh Tư vội vã theo bản năng nghiêng người: “Không có gì đáng ngại…”
“Ta xem cánh tay của ngươi hành động cứng ngắc, nhất là ngón tay, động tựa hồ rất trắc trở, đến tột cùng chuyện gì xảy ra?”
Tần Oanh Tư cắn môi dưới không lên tiếng nữa, Tần U Tố lại nhịn không được.
“Cô nãi nãi, để ta nói với ngươi, Oanh Tư nha đầu này nội tâm chính là thật, để cho nàng nói chút, còn trắc trở hơn đánh nàng. Sau khi cô nãi nãi hồi kinh, đã từng phái người liên lạc qua Oanh Tư, khi đó nàng nói có chuyện của mình còn bận rộn, không thể trở về gặp cô nãi nãi, kỳ thực khi đó nàng không có chuyện gì, mà là ngã gãy tay, không thể không dưỡng thương. Nàng không dám trở về thấy cô nãi nãi, rất sợ cô nãi nãi cảm thấy nàng vô dụng, ta liền an trí nàng ở tại bên ngoài.”
Bookwaves.com.vn
Hứa Vân Noãn không khỏi sửng sốt, lập tức một cổ cảm động khôn kể xông lên đầu, đứng dậy đi tới bên người Tần Oanh Tư, kiểm tra cánh tay của nàng: “Là vì tìm ta, ngã ở vách núi đi?”
“Vách núi kia còn thật cao, nô tỳ không cẩn thẩn là rớt xuống một đoạn ngắn, may là nô tỳ phúc lớn mạng lớn, cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì.” Tần Oanh Tư vừa cười vừa nói.
“Tại sao không trở về tới gặp ta? Ngươi là vì tìm ta mà bị thương, trong lòng ta cảm động còn không kịp, sao sẽ ghét bỏ ngươi?”
Lần thứ hai Tần Oanh Tư cười cười: “Bản thân cô nãi nãi đã bị thương, thương thế có chút nghiêm trọng, sau này lại còn đối phó Chu gia, cô nãi nãi còn bị giữ lại trong hoàng cung, các loại sự tình phá lệ bề bộn, nếu nô tỳ trở về, chẳng phải là thêm phiền trên loạn sao? Nên ở bên ngoài dưỡng thương cũng không có gì đáng ngại, nhị ca tìm cho ta đại phu cực tốt.”
“Nếu y thuật của đại phu tốt, cánh tay của ngươi cũng sẽ không cứng ngắc giống hiện tại vậy.”
“Đây là còn chưa triệt để dưỡng tốt, tiếp qua mấy tháng có thể khôi phục như lúc ban đầu.”
“Ta biết y thuật, ngươi cảm thấy lời này có thể lừa gạt ta?” Hứa Vân Noãn nhìn sang, trong ánh mắt mang theo thở dài, “Thế nào cứ thích cậy mạnh như vậy, có phải vết thương trên cánh tay còn chưa dưỡng tốt, lại vội vả chạy tới Giang Nam hay không?”
Tần Oanh Tư chỉ lo mím môi cười, Tần U Tố mặt mang tự trách mở miệng.
“Chuyện này cũng trác ta, chuyện Chu gia bị vạch trần, oan khuất của phụ thân ta năm đó có hi vọng được giải tội, ta liền nói sự tình với Oanh Tư, sau khi Oanh Tư nghe xong cũng thật cao hứng, càng về sau càng muốn theo ta cùng đến Giang Nam. Lúc đó ta cũng không biết ở trong Kinh Châu thành sẽ gặp phải nan đề như vậy, vốn tưởng rằng thuận thuận lợi lợi liền có thể giải quyết vấn đề, liền không có mang nàng qua đây, nhưng không nghĩ tới bản thân nàng len lén tìm tới, nhưng lại đi đầu mò lấy viện lạc của Ân Lạo.”
“Ngươi đi phủ đệ của Ân Lạo?”
“Phải, trước đây muốn đến Giang Nam, vốn là muốn len lén chứng kiến thử tràng diện Bùi đại nhân có thể trầm oan giải tội, sau đó bái kiến cô nãi nãi, nhưng không nghĩ tới bách tính bên trong Kinh Châu thành căn bản không ai ủng hộ, lúc đó cô nãi nãi đi Bác Lăng hầu phủ, thần sắc cả người nhị ca uể oải, nhìn một chút tinh thần kính nhi cũng không có, nên ta liền muốn âm thầm tra nhìn một chút chân tướng, không nghĩ tới trong lúc vô tình liền tìm được viện tử của Ân Lạo.”
“Viện lạc của Ân Lạo hẳn là phòng bị cực kỳ sâm nghiêm, ngươi làm sao vào?”
“Cô nãi nãi cũng biết, ta tinh thông thuật dịch dung, ta bắt một thị nữ trong viện lạc củ Ân Lạo, trói nàng lại, sau đó dịch dung bản thân thành dáng dấp của thị nữ kia, rất nhẹ nhàng lăn lộn vào. Sau đó liền phát hiện, các chưởng quỹ trong Kinh Châu thành sẽ thường đến đây bái kiến Ân Lạo, ta nghe lén hai lần, sau đó mới hiểu được, Ân Lạo này đúng là độc thủ sau màn đã khống chế toàn bộ cửa hàng Kinh Châu thành, hơn nữa bọn họ còn khống chế bách tính, quản thúc bách tính cực kỳ nghiêm khắc… Sau này nhìn chằm chằm vào hắn, thẳng đến Ân Lạo muốn chạy trốn, vội đến đây nói với cô nãi nãi.”
Hứa Vân Noãn nghe nàng nói dễ dàng, nhưng trạng huống trên thực tế, tuyệt đối vô cùng kinh tâm động phách: “May mà có ngươi.”