CHƯƠNG 418: NGƯỜI ÂN GIA ĐẾN
Dịch giả: Luna Wong
Dân chúng tới cũng nhanh tán cũng nhanh, bọn hộ vệ không có ngăn cản: Bách tính Kinh Châu thành tri ân báo đáp, vậy dĩ nhiên là tốt nhất.
Đoạn đường trở lại kinh thành này, đám người Hứa Vân Noãn không có trì hoãn chút nào, có thể nói là ngày đêm kiêm trình, chỉ có thực sự không chịu nổi, mới có thể tìm một chỗ nghĩ ngơi và hồi phục một đêm.
Chỉ dùng mười hai ngày, liền trông thấy cửa kinh thành.
Mà lúc này trong kinh thành, sớm đã nhận được tin tức Kinh Châu thành bên kia, đồng thời vì thế nháo lật trời.
Ân gia tuy là thương hộ, nhưng là có thể trở thành đệ nhất cự phú gia Giang Nam, thanh danh kia cũng là vang dội, quan viên trong triều phàm là quan tâm Giang Nam, không ai không biết không hiểu Ân gia.
Nhưng bọn hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, Ân gia một giới thương nhân, dĩ nhiên mưu toan chưởng khống cả thành, đây quả thực là sai lầm đến cực điểm.
Mà lúc này trong phủ tam hoàng tử, một gã lão giả râu tóc bạc trắng quỳ ở trên mặt đất, thân hình chiến chiến nguy nguy, như là sau một khắc sẽ ngã xuống đất không dậy nổi.
Trên thủ tọa, tam hoàng tử Ninh Cảnh nhẹ nhàng mà long mâu suy nghĩ, trong tay thưởng thức trứ một thanh chiết phiến, chiết phiến mở ra rồi khép lại, lộ ra một mảnh không cốc u lan được dệt thật lớn.
Lão giả đợi một lát, không có đợi được tam hoàng tử hồi âm, không khỏi ngẩng đầu lên: “Điện hạ… Lúc này Ân gia, chỉ có chờ người tới cứu mạng…”
Trong phủ tam hoàng tử lão giả mở miệng nói chuyện, chính là vị lão thái gia Ân gia kia Ân Khuê, lúc này quỳ trên mặt đất, một đường chạy tới kinh đô, hình dung càng tiều tụy, phảng phất là lá cây phân minh đã héo rũ ở tại đầu cành, lại như cũ không chịu rời đi: “Điện hạ…”
Tam hoàng tử Ninh Cảnh từ từ nâng đôi mắt lên: “Ân lão thái gia đứng dậy đi, cũng không phải là lòng ta ngoan, không muốn trợ giúp Ân gia, mà là lúc này có thể cứu Ân gia không phải ta, mà là lão gia tử ngươi.”
“Ta? Điện hạ chớ nói đùa, người cũng nhìn thấy, hôm nay ta đã là gần đất xa trời, đừng nói một chân, là hai cái chân đều đã bước vào quan tài rồi, nói không chính xác lúc nào liền không chịu nổi, nào có năng lực ngăn cơn sóng dữ ngăn chặn chuyện này chứ?”
Bookwaves.com.vn
“Ta biết Ân Lạo là một nhi tử lão gia tử ngươi thích nhất, mất đi nhi tử này, giống như cắt đi một miếng thịt trong trái tim, thật sự đau dữ dội, nhưng đau hơn nữa, cũng không thể bởi vì một miếng thịt này mà đã đánh mất tính mệnh chứ? Huống chi, ban đầu là Ân gia chủ động đầu nhập vào danh nghĩa của ta, mà không phải là ta cố ý mua chuộc, trước lão gia tử nói như thế nào, những lời này đều đã quên sao?”
“Ân gia nguyện ý vì tam điện hạ máu chảy đầu rơi, nói thế tuyệt không dám quên.”
“Đã không có quên, như vậy thì sao bởi vì chuyện của Ân Lạo này mà kéo bổn vương xuống nước?”
“Điện hạ, ta cũng không có ý này, chỉ là rất sợ bởi vì chuyện của Kinh Châu thành, từ đó dính đến toàn bộ Ân gia, cho nên mới nghĩ đến trước mặt điện hạ đòi một lương phương.”
“Một cái cánh tay bị thương trị không hết, vậy dứt khoát chém đi là được, phương pháp đơn giản như vậy, lẽ nào còn cần ta dạy ngươi sao?”
“Điện hạ… Điện hạ nói là tất cả mọi chuyện trong Kinh Châu thành đều đổ lên trên người của Ân Lạo?”
“Không sai, người đều đã chết, lão gia tử sẽ không còn luyến tiếc chứ?”
“Tự nhiên không phải, Ân Lạo có thể tận trung với điện hạ, là vinh hạnh của hắn, ta biết nên làm như thế nào, thỉnh điện hạ yên tâm, tất cả mọi chuyện của Ân gia, một chút đều sẽ không dính dấp đến trên người của điện hạ.”
Lúc này Ninh Cảnh mới thoả mãn: “Chỗ Ân gia nhúng tay nhiều lắm, hôm nay muốn thu hồi lại, một đoạn thời gian cũng khó mà làm được, phương pháp tốt nhất chính là tìm người chịu tội thay, vạn nhất có chuyện gì như Kinh Châu thành bị yết lộ ra nữa, như vậy cũng dễ đẩy tất cả tội đi.”
“Vâng, thỉnh điện hạ yên tâm, đã đang an bài, dựa theo phân phó của điện hạ trước đó, là tìm Bác Lăng hầu phủ…”
“Được, ta đã biết, ngươi cũng đi xuống đi, đúng rồi, động những nhân thủ Ân gia an bài, những người bên trong Kinh Châu thành cũng không thể chết vô ích, dù sao cũng phải kéo được cái phong hào Đoan vương trên đầu đại ca của ta xuống. Những người khác đều không có phong hào, duy chỉ có hắn có, thật sự có chút chướng mắt.”
Ân Khuê vội vã gật đầu: “Thỉnh điện hạ yên tâm, những nhân thủ trong triều đã bắt đầu vận tác, chỉ cần Đoan vương hồi kinh, hoàng thượng nhất định sẽ bắt đầu vấn trách, sáu mươi ba người bị giết bên trong Kinh Châu thành, sáu mươi ba cái nhân mạng không thể không công chôn vùi như vậy, dù cho Đoan vương chiếm lý, cũng nhất định sẽ để hắn chịu không nổi.”
Bookwaves.com.vn
“Chú ý một ít, những nhân thủ trong triều âm thầm nuôi dưỡng nhiều năm mới nuôi được, thời gian vận dụng càng phải cẩn thận một chút, không thể bại lộ quá nhiều, để tránh khỏi khổ cực nhiều năm bị uổng phí.”
“Vâng.”
Nhìn thấy Ân Khuê hiểu chuyện như vậy, thần sắc của tam hoàng tử cũng dần dần trở nên hòa hoãn: “Ân Khuê, mấy năm này ngươi một mực âm thầm giúp ta, nhất là xử lý Giang Nam ngay ngắn rõ ràng, trong lòng ta vẫn nhớ, cũng không quên cống hiến ngươi làm được, chờ sau này đại sự đã thành, tự nhiên không thể thiếu chỗ tốt của ngươi và Ân gia.”
Ân Khuê liền vội vàng hành lễ: “Điện hạ, có thể làm việc cho người, là phúc khí Ân gia từ trên xuống dưới đã tu luyện mấy đời, không dám mưu toan bất kỳ công lao, ta chỉ hy vọng điện hạ có thể lên phi hoàng đằng đạt, trực thượng cửu tiêu.”
“Ân, kinh thành bên này sắp xếp xong xuôi, mau sớm chạy về Giang Nam, Giang Nam mới là căn cơ của Ân gia, nghìn vạn lần không nên bỏ gốc lấy ngọn.”
“Vâng, thỉnh điện hạ yên tâm, nhất định sẽ không đình lại chính sự ở Giang Nam bên kia.”
“Ân.”
Ân Khuê ra tam hoàng tử phủ, cước bộ đều không khỏi lảo đảo một chút.
Đại nhi tử Ân Thịnh vội vã tiến lên đón, đỡ cánh tay hắn: “Phụ thân trò chuyện với tam hoàng tử điện hạ như thế nào? Thù của lục đệ có thể báo không?”
Ân Khuê lắc đầu, sắc mặt tiết lộ ra một cổ tái nhợt, lên xe ngựa mới chậm rãi phun ra một hơi thở: “Chuyện của lục đệ ngươi, sau này cũng không cần nhắc lại…”
“Đây là vì sao? Lục đệ là bởi vì chuyện bên trong Kinh Châu thành tình mới gặp chuyện không may, trước đây sở dĩ Ân gia chúng ta muốn âm thầm chưởng khống Kinh Châu thành, không phải cũng là bởi vì tam hoàng tử điện hạ ám chỉ sao? Hôm nay đã xảy ra chuyện, hắn lại buông tay mặc kệ, chẳng quan tâm phải không?”
“Im miệng! Đã sớm đã nói với ngươi, chúng ta đều là nô tài, mà tam hoàng tử lại là chủ tử. Chủ tử cao hứng, chúng ta phải theo vui vẻ, chủ tử mất hứng, chúng ta phải theo nhận phạt, chuyện Kinh Châu thành tuôn ra, đối với tam hoàng tử điện hạ cũng là một chuyện rất nhức đầu, điện hạ đã đủ phiền não, cũng không cần lấy chuyện của lục đệ ngươi chọc hắn phiền lòng nữa.”
“Phụ thân, lục đệ là nhi tử người thương yêu nhất, lục đệ trực tiếp bị Đoan vương chém đầu, có thể nói là chết không toàn thây, thậm chí thi thể đều bị một đám điêu dân Kinh Châu thành kian chở ra ngoài hoả táng, đây đã là huyết hải thâm cừu, lẽ nào chúng ta vì tam hoàng tử điện hạ làm nhiều chuyện như vậy, vẫn không thể để điện hạ hỗ trợ cho báo thù sao?”
“Được rồi, bớt tranh cãi đi, lục đệ ngươi gặp chuyện không may, ta đây làm phụ thân so với ai khác đều thương tâm! Nhưng thân là nô tài, có thể nào lấy chuyện như vậy áp chế chủ tử của mình chứ? Tam hoàng tử điện hạ là muốn làm đại sự, mà Ân gia muốn lên chiếc thuyền lớn này, nhất định phải có hi sinh, hôm nay bất quá là vừa mới bắt đầu mà thôi.”
“Phụ thân…” Ân thịnh vẫn cảm thấy không cam lòng, bất quá thấy sắc mặt của Ân Khuê khó coi, cũng không dám nói thêm gì nữa, “Vậy làm sao bây giờ?”
“Mau sớm chạy về Giang Nam.”