CHƯƠNG 421: LẤY LUI LÀM TIẾN, GIAO BINH QUYỀN LÊN
Dịch giả: Luna Wong
Đoan vương lấy ra một xấp lời khai dày, cung kính nâng lên đỉnh đầu.
Mi tâm của hoàng thượng nhíu chặt, cuối cùng vẫn quay Lý Lâm gật đầu một cái.
Lý Lâm liền vội vàng cầm những lời khai này tới tay, trình đến trước mặt hoàng thượng: “Hoàng thượng.”
Hoàng đế cầm lấy, lập tức nhanh chóng xem lướt qua, càng xem mi tâm nhíu càng chặt, sắc mặt liền càng phát âm trầm: “Làm càn! Những người này… Những người này làm sao dám?”
“Phụ hoàng, những lời khai này chỉ là một bộ phận rất nh, còn thật nhiều chuyện không có viết lên. Sở tác sở vi của Ân Lạo cùng với các chưởng quỹ bên trong Kinh Châu thành kia, đơn giản là tội lỗi chồng chất, bách tính bên trong Kinh Châu thành sinh hoạt trong nước sôi lửa bỏng, mà tri châu Tôn Bình phụ hoàng phái đi Kinh Châu năng lực không đủ, ngay cả một đôi nhi nữ của bản thân đều bị hại chết, sau vì lợi mình mở một đôi mắt mù ra, mặc kệ nội chính Kinh Châu, thậm chí bởi vì muốn báo thù cho hài tử của mình, mà thiếu chút nữa lần thứ hai nổ hủy đê Kinh Châu…”
Hoàng đế mạnh vỗ lời khai cầm trong tay vào bàn.
Đoan vương nói tiếp: “Phụ hoàng, bách tính Kinh Châu thành đầu tiên là đã trải qua sinh hoạt hai năm địa ngục, sau đó còn bởi vì Tôn Bình mà đã trải qua một lần kiếp nạn sinh tử, thử hỏi dưới trọng trọng áp như thế, bọn họ làm sao có thể bảo trì trấn định, trầm ổn? Lúc đó Ân Lạo và các chưởng quỹ kia bị bắt lại, rất nhiều bách tính giống như điên cuồng, liên tiếp xông lên, quay những người đó cắn lại xé, nếu như không phải hộ vệ nhi thần mang theo ngăn cản, sợ rằng đến những lời khai này cũng không kịp thẩm vấn, dân chúng cũng đã xé xác những người đó rồi!”
“Nên ngươi thuận theo nhân tâm, trực tiếp chém sáu mươi ba người Ân Lạo?”
“Vâng!” Đoan vương trầm giọng đáp, “Bách tính Kinh Châu thành cần một công đạo, cần triều đình tỏ thái độ, như vậy mới có thể một lần nữa tìm được lòng trung thành với Đại An triều! Phụ hoàng, nhi thần là Đoan vương người tự mình phong thưởng, do nhi thần đứng ra, dân chúng mới có thể một lần nữa thành lập lòng tin với triều đình.”
“A, ngươi trái lại thẳng thắn thừa nhận!”
“Phụ hoàng, nhi thần đích thật là giết sáu mươi ba người Ân Lạo, thế nhưng nhi thần không thẹn với lương tâm, sáu mươi ba người đó không có chỗ nào mà không phải là hành vi phạm chồng chất, trong số bọn họ không có một người bị oan uổng, thỉnh phụ hoàng minh xét!”
Bookwaves.com.vn
“Hay, hay cho không thẹn với lương tâm! Ngươi đã không thẹn với lương tâm, vậy cũng không biết mình sai lầm, nếu không biết, vậy trở về phản tỉnh cho tốt, lúc nào tỉnh lại rồi, lúc đó trở lại trước mặt của trẫm đáp lời! Lăn xuống!”
“Phụ hoàng…”
“Lời của trẫm không có nghe được?”
“Nhi thần không dám, nhi thần chỉ là hy vọng phụ hoàng bớt giận, bảo trọng long thể, nhi tử chọc họa cho người rồi.”
Thần sắc của hoàng đế chợt nhất ngưng, độ cung khóe môi càng phát buộc chặt, xoay người, cũng không có nhìn Đoan vương nữa.Đoan vương lại trịnh trọng thi lễ một cái, sau đó mới xoay người đi ra phía ngoài, lui hai bước, lại phát hiện Mục Trần Tiêu đứng ở tại chỗ không có nhúc nhích:
“Trần Tiêu…”
Lúc Đoan vương đề tỉnh lại, thanh âm cực nhỏ, nhưng vẫn là bị hoàng đế nghe được.
Hoàng thượng xoay đầu lại, nhìn về phía vị trí xe lăn không nhúc nhích của Mục Trần Tiêu: “Thế nào? Mục tướng quân, ngươi không đi?”
Một tiếng Mục tướng quân này, mang theo lãnh ý không nói ra được.
“Hoàng thượng, chuyện trong Kinh Châu thành, từ đầu tới đuôi vi thần đều có tham dự, hoàng thượng muốn nghiêm phạt Đoan vương điện hạ, vi thần nguyện ý cùng lĩnh phạt.”
“Cùng lĩnh phạt? Trẫm gặp qua tranh nhau lĩnh thưởng, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tranh nhau lĩnh phạt.”
“Chuyện trong Kinh Châu thành, hoàng thượng phàm là lý giải, nhất định có thể lý giải sở tác sở vi của Đoan vương điện hạ trước đây. Hoàng thượng yêu dân như con, nếu là thân ở trong tình cảnh của Đoan vương điện hạ lúc đó, sợ rằng người sẽ làm càng thêm tuyệt đối hơn Đoan vương điện hạ.”
“Quan hệ của hai người các ngươi, từ trước chung đụng thật tốt, lúc này càng một mũi xuất khí, trẫm thật thêm kiến thức. Trẫm không muốn nghe hồ ngôn loạn ngữ của hai người các ngươi nữa, nếu muốn lĩnh phạt, vậy trẫm phạt ngươi… Người đến, mang Đoan vương và Mục Trần Tiêu xuống, mỗi người đánh ba mươi đình trượng.”
“Phụ hoàng!” Đoan vương trực tiếp quỳ ở trên mặt đất, “Phụ hoàng, tính tình của Trần Tiêu từ trước ngay thẳng, nói chuyện trực lai trực khứ, còn thỉnh phụ hoàng thông cảm nhiều hơn. Hai chân hắn đã tàn tật, thân thể điều dưỡng hồi lâu, vừa mới có khởi sắc, nếu ba mươi đình trượng đánh xuống, sợ rằng sẽ lấy tính mạng của hắn! Còn thỉnh phụ hoàng nghĩ lại.”
Bookwaves.com.vn
“Trẫm vốn không muốn phạt hắn, là chính hắn muốn lĩnh phạt cùng ngươi, thế nào lúc này trẫm xử trí, ngươi lại không đồng ý?”
Mục Trần Tiêu nâng đôi mắt lên nhìn về phía Đoan vương: “Điện hạ, hoàng thượng xử trí, vi thần vui lòng phục tùng, nguyện ý lĩnh phạt.”
“Trần Tiêu…”
Ba mươi đình trượng đánh xuống, người bình thường mạng đều có thể đi một nửa, huống chi là thân thể của Trần Tiêu còn chưa tốt mà?
Mục Trần Tiêu giơ tay lên cung kính hướng hoàng thượng hành lễ: “Hoàng thượng, ngoại trừ muốn lĩnh phạt ra, vi thần còn có một việc muốn thỉnh cầu hoàng thượng đáp ứng.”
“Còn có chuyện? Chuyện của ngươi trái lại thật nhiều nha, nói nghe một chút.” Đế vương mãn nhãn châm chọc.
“Lúc này đây hành trình Giang Nam, vi thần kiến thức rất nhiều, cũng nhận thức được rất nhiều không đủ trên người mình. Vi thần hôm nay hai chân tàn tật, đã là phế nhân, thế nhưng trong tay lại nắm ba mươi vạn binh quyền, thật sự cảm thấy hữu tâm vô lực. Nên vi thần khẩn cầu hoàng thượng thu hồi binh tướng quyền, giao cho người càng có năng lực hơn để chưởng khống.”
Trên mặt Đoan vương tràn đầy kinh ngạc: Trần Tiêu làm sao sẽ đột nhiên quyết tâm giao binh quyền ra? Trước bọn họ thương lượng rất nhiều chuyện, duy chỉ có một chuyện binh quyền, một chút tiếng gió thổi cũng không có tiết lộ, lẽ nào đây chính là chuyện hắn và Hứa cô nương âm thầm thương lượng xong?
Trong ánh mắt của hoàng đế cũng khó yểm kinh ngạc: “Ngươi muốn giao binh quyền?”
“Vâng, nghiêm túc tính toán, cũng là lỗi của vi thần. Đoạn thời gian này tới nay, chuyện vi thần trải qua nhiều lắm. Nửa năm trước đây, ở trên chiến trường trúng tính toán, tàn phế hai chân, gia gia cũng vì lo lắng thượng hoả, thế cho nên dẫn phát bệnh cũ, đến bây giờ vẫn như cũ là thuốc không rời miệng. Sau đó Chu gia lại tới từ hôn, đối với vi thần mà nói, càng một lần đả kích sâu nặng… Thể xác và tinh thần của vi thần đều mỏi mệt, thậm chí từng nghĩ qua nhân sinh của mình, trong đầu cả ngày đều chán chường, tuyệt vọng, hoàn toàn ném đi ba mươi vạn binh quyền ở sau đầu…”
Trong ánh mắt hoàng đế như cũ mang theo xem kỹ, ánh mắt lợi hại bức người.
“Hoàn toàn ném ở sau đầu?”
Đây chính là ba mươi vạn binh quyền, quyền thế lớn như vậy, có thể không chút để ý nào?
“Hoàng thượng, vi thần được hoàng thượng trọng dụng, có thể lĩnh binh chinh chiến biên cảnh, là phúc khí đã tu luyện mấy đời, lý nên can đảm báo quốc, bách tử không hối hận, nhưng vi thần cũng là người, từ tướng quân nguyên bản xuân phong đắc ý, biến thành tàn phế hai chân không tiện đi lại như hiện tại, trong lòng vi thần cũng là khó có thể tiếp thu, nên trong tuyệt vọng chán chường, có đôi khi lại sinh ra tâm tư từ chức quan, không hỏi thế sự. Lúc này vi thần mới ý thức được, đã có tâm tư như thế, cũng đã không thích hợp chưởng khống binh quyền nữa.”
“Nên ngươi mới nhớ tới giao binh quyền ra?”
“Vâng, thân là tướng quân, vốn nên trở thành một lưỡi dao sắc bén mọi việc đều thuận lợi trong tay hoàng thượng, nhưng hôm nay, vi thần đã là thân tàn phế, tựa như là một thanh kiếm gãy bị phế đi, cũng khó mà vì hoàng thượng đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, thân là thần tử, cũng không thể vì hoàng thượng giải ưu, như vậy thì nên thoái vị nhượng hiền.”