Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 422: ĐÁNH TIẾP CHO BỔN CUNG!


Dịch giả: Luna Wong


Hoàng đế hơi híp mắt lại, thoái vị nhượng hiền, giao binh quyền ra, những lời này nói nhẹ, nhưng giãy dụa trong đó lại không phải người bình thường có thể thể hội.


“Lịch đại Vệ quốc công phủ đều là võ tướng, vì Đại An triều làm ra không ít cống hiến, hai chân của ngươi cũng là ở trên chiến trường mới tàn phế, theo đạo lý mà nói, trong lòng trẫm nhớ kỹ tình xưa, không nên thu hồi binh quyền trong tay ngươi, nhưng ngươi đã đề nghị, trẫm cũng không khỏi không lo lắng cho thân thể của ngươi, không nên lấy thêm sự vật này để người thêm vất vả. Ngươi ở chiến trường nhiều năm, nếu giao binh quyền ra, như vậy có người chọn để tiếp quản lĩnh binh chưa?”


“Hồi bẩm hoàng thượng, trước đây vi thần một mực ở biên cảnh, chưa tính là quen thuộc với chư vị đại nhân trong triều, nên vi thần cũng không có gì để kiến nghị, tất cả còn cần hoàng thượng tự mình định đoạt.”


“Vậy ngươi cảm thấy Đoan vương thế nào?”


“Nếu là lúc trước, vi thần cảm thấy Đoan vương điện hạ cực kỳ hợp, nhưng hôm nay, điện hạ đã không phải là chọn người thích hợp.”


Trong ánh mắt hoàng đế càng nhiều vài phần thâm trầm: “Đây là vì sao?”


“Trước đây Đoan vương điện hạ trường cư biên cảnh, có thể kịp thời lý giải tình huống biên cảnh, tự mình lĩnh binh, mà hôm nay, điện hạ đã về tới kinh thành, khó tránh lực chưởng khống tình huống chiến tràng yếu đi rất nhiều, đã không phải là người thích hợp lĩnh binh.”


“Nếu như thế, như vậy chọn người lĩnh binh để sau bàn lại.”



Quan hệ của Mục Trần Tiêu và Đoan vương vẫn rất tốt, lúc này đây cùng gánh chịu chịu tội, càng minh xác đứng cùng một đội, cũng không chờ trong lòng hoàng thượng ngờ vực vô căn cứ rơi vào chỗ thực, Mục Trần Tiêu đã giao binh quyền ra, đồng thời vô ý giao binh tướng quyền cho Đoan vương, kể từ đó, trái lại để nghi kỵ trong lòng hoàng thượng tiêu thất hơn phân nửa.


Một Mục gia suy bại không có binh quyền, đế vương tự nhận vẫn có thể dễ dàng tha thứ.


“Vâng, ” Mặt mày thanh lãnh của Mục Trần Tiêu hơi nhu hòa chỉ chốc lát, phảng phất là dáng dấp thở phào nhẹ nhõm, “Vậy vi thần sẽ xuống lãnh phạt ngay.”


Mi tâm của hoàng đế vừa nhíu, tiện tay phất phất: “Mà thôi, mới vừa rồi trẫm cũng là đang nổi nóng, thân ngươi không tốt, phạt thì miễn đi, trở về bế môn tư qua đi.”


“Vâng, vi thần đa tạ hoàng thượng ân điển.”


Mục Trần Tiêu và Đoan vương lui ra phía ngoài, hoàng đế lại nhìn cửa đại điện thật lâu chưa có hồi thần.


Nội thị tổng quản Lý Lâm bưng nước trà tiến lên: “Hoàng thượng, động nộ nhiều như vậy, uống một ngụm trà nhuận hầu.”


“Lý Lâm, cự động này của Mục Trần Tiêu, ngươi nhìn hiểu không?”


“Hoàng thượng chỉ là Mục tướng quân và Đoan vương điện hạ cùng nhau lãnh phạt? Đây vi thần trái lại cảm thấy cực kỳ khó được?”


“Khó có được?”



Bookwaves.com.vn

“Đúng vậy, giống như là hoàng thượng nói trước đó, tranh nhau lĩnh công nhiều, tranh nhau lãnh phạt ít lại càng ít, nhưng cũng là bởi vì ít, mới có vẻ Mục tướng quân phẩm tính thượng giai, đáng quý, chỉ là đáng tiếc, chân của hắn đã phế bỏ, nếu không, còn có thể vì hoàng thượng lập được càng nhiều công huân hơn.”


“Ngươi liền thấy cái này?”


“A? Nô tài ngu dốt, nhãn giới cũng chính là rộng một chút xíu như vậy, thật sự nhìn không thấy xa nhiều hơn.”


“Vậy ngươi thấy Đoan vương thì sao?”


“Đoan vương điện hạ? Đây nô tài nhìn rõ.”


“Ân? Ngươi nhìn hiểu Đoan vương?”


“Vâng, đi qua một câu nói, nô tài đã nhìn hiểu. Trước hoàng thượng thịnh nộ, Đoan vương điện hạ lại tự xưng nhi tử, hy vọng hoàng thượng bảo trọng long thể, đây không phải là rõ ràng sao? Điện hạ gây họa, tìm đến người làm phụ hoàng thu thập cục diện rối rắm đó!”


Mi tâm của hoàng đế khẽ động, lập tức phất phất tay: “Nhãn giới của ngươi đích thực là hẹp.”



“Nô tài có tội.”


“Được rồi, hậu cung hai ngày này thế nào?”


“Trong hậu cung nói… Nô tài nghe nói hai ngày này hiền phi nương nương sống có chút không tốt.”


Hoàng đế nhíu mi tâm, vừa muốn nói gì, chỉ thấy một nội thị bước nhanh chạy vào: “Hoàng thượng, hoàng thượng cứu cứu tiểu chủ nhà chúng ta, hiền phi nương nương sắp đánh chết tiểu chủ chúng ta rồi!”


Hoàng đế vừa hỏi trạng huống của hiền phi, đã nghe được cung nhân bẩm báo hiền phi đánh người, nhất thời nhíu mi tâm thật chặt: “Xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành vì sao còn muốn đánh chết người?”


“Hồi bẩm hoàng thượng, tiểu chủ chúng ta chính là Chu quý nhân, hôm nay chỉ là không cẩn thận đụng phải hiền phi, sau đó đã bị hiền phi nương nương tìm một sai lầm trách phạt, đã để người đánh mười lăm đại bản.”


“Hiền phi hiện tại ở nơi nào?”


“Ngay ngự hoa viên.”


“Bãi giá, trẫm cũng muốn xem thử, hiền phi này đến tột cùng muốn ồn ào cái gì!”


“Hoàng thượng bãi giá ngự hoa viên!”


Trong ngự hoa viên, hiền phi đứng ở trên bậc thang một lương đình, mắt lạnh nhìn chăm chú vào Chu quý nhân bị đè xuống đất đánh bằng roi, giữa mặt mày minh diễm mang theo một tầng giận tái đi, không chỉ có không có tổn hao vẻ đẹp của nàng, ngược lại để dung sắc của nàng cao hơn một tầng.


Nguyệt Thụ thấy được loan giá của đế vương qua đây, vội vã lên tiếng nhắc nhở hiền phi: “Nương nương, hoàng thượng tới rồi.”



Bookwaves.com.vn

Hiền phi nhẹ nhàng giương mắt, thanh lãnh trên mặt quá nặng: “Đánh tiếp!”


Dị động của Nguyệt Thụ tự nhiên cũng đưa tới chú ý của Chu quý nhân trên mặt đất, nàng vội vã quay đầu, lắp bắp khóc lên: “Hiền phi nương nương, thần thiếp chưa từng có ngỗ nghịch với nương nương, càng không có ý bất kính với nương nương, chẳng qua là không cẩn thận đạp phải vài nhánh hoa mẫu đơn, sao lại rước lấy tức giận như vậy của nương nương? Nương nương hôm nay là muốn đánh chết ta trút giận sao?”


“Ai không biết, tại ngự hoa viên này, mẫu đơn là ta thích nhất, ngươi đạp hoa mẫu đơn ta yêu nhất, không phải là đánh mặt của ta mặt sao?”


“Không phải là vài nhánh mẫu đơn sao? Lẽ nào ở trong mắt hiền phi nương nương, mẫu đơn còn quý giá hơn mạng người? Cũng phải, Đoan vương điện hạ là một tay nương nương dạy nên, hắn ở trong Kinh Châu thành không thở mạnh liền chém giết sáu mươi ba người, không chút xem mạng người ra gì, nếu không có một mẫu phi xem mạng người là cỏ rác như ương nương, chắc cũng không làm được chuyện như vậy!”


“Ngươi bớt ở chỗ này lật ngược phải trái trắng đen! Sáu mươi ba người kia, không phải chết chưa hết tội sao? Ta từ nhỏ giáo dục Đoan vương, phải làm việc công chính, đi đường công chính, nên phân ưu cho phụ hoàng hắn, phải giữ gìn uy nghiêm của triều đình Đại An triều, hắn ở trong Kinh Châu thành làm những chuyện kia, mỗi một chuyện đều không phụ lòng lương tâm của mình! Cái gì gọi là xem mạng người như cỏ rác? Mạng của sáu mươi ba người làm ác kia là mạng, mạng của mấy vạn bách tính Kinh Châu thành không phải là mạng sao?”


“Hiền phi nương nương, người nhanh mồm nhanh miệng, thần thiếp nói không lại người. Bất quá, Đoan vương điện hạ làm sai pháp lệnh triều đình, đó là sự thực, dù cho trong lòng ngươi có nhiều lửa giận hơn nữa, cũng không phải là bất mãn với hoàng thượng, phát tiết lên trên thân của người vô tội như ta đây sao!”


“Nói năng bậy bạ! Bổn cung nói cho ngươi biết, từ khi Ninh Từ ra đời một ngày kia trở đi, chờ mong lớn nhất của bổn cung chính là hắn có thể làm việc quang minh lỗi lạc, đường đường chính chính làm người! Hắn là nhi tử của hoàng thượng, đồng thời cũng là thần tử của hoàng thượng, nói từ góc độ duyên phụ tử, lão tử nghiêm phạt nhi tử, đó là thiên kinh địa nghĩa, hoàng thượng muốn đánh muốn phạt Đoan vương, thân là một phụ thân, không có gì không thể! Nói từ pháp luật quân thần, sấm sét mưa móc đều là quân ân, Đoan vương không tận chức trách của một thần tử, ngược lại làm phiền hoàng thượng quan tâm, cho dạng xử phạt gì, bổn cung đều cam tâm tình nguyện tiếp thu!”


Chu quý nhân bị lời nói này nói á khẩu không trả lời được, chỉ có thể kiền ba ba nói rằng: “Ngươi biểu hiện ra nói ngôn từ nghĩa chính, ai biết trong lòng ngươi đến tột cùng nghĩ thế nào?”


“Bổn cung nghĩ thế nào, liền nói thế đó, qua nhiều năm như vậy, tính tính này cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi. Không giống như các ngươi, từng người một tâm tư xấu xa! Trước đại hoàng tử được phong Đoan vương, từng người một các ngươi liền nghĩ hết biện pháp để lấy lòng bổn cung, hôm nay đại hoàng tử vừa phạm sai lầm, hoàng thượng còn chưa kịp trừng phạt, các ngươi đã xem điệp hạ thái, tìm mọi cách khiêu khích bổn cung! Bổn cung là hiền phi hoàng thượng tự mình phong, chỉ cần hoàng thượng chưa có tước đoạt phong hào của ta, như vậy hôm nay ngươi khiêu khích ta, thì phải tiếp nhận trừng phạt nghiêm khắc của cung quy! Đánh tiếp cho bổn cung!”


“Vâng.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận