CHƯƠNG 426: XONG RỒI, THẬT PHẢI TRỒNG RỒI!
Dịch giả: Luna Wong
Nhìn ánh mắt tràn đầy tán thưởng của Đoan vương, Hứa Vân Noãn không khỏi lắc đầu, trước đây không nhìn ra, vị Đoan vương điện hạ này còn cực kỳ biết khen người.
“Điện hạ cũng không cần khen ta, những đạo lý đơn giản này, điện hạ cũng hiểu. Mặt khác, tam hoàng tử ở phía sau Ân gia chống đở, mà Ân gia đi qua mấy năm nay khống chế khoa cử, tại triều đường cũng không có ít nhân mạch, nếu tam hoàng tử điện hạ đi qua những người này thời khắc nhìn chằm chằm, điện hạ nhất định có chút đau đầu. Mà ba mươi vạn binh quyền làm mồi tung ra, tam hoàng tử điện hạ nhất định sẽ tổ chức nhân thủ trắng trợn tranh đoạt, tận lực nắm giữ binh tướng quyền ở trong tay một mạch của hắn. Đoan vương điện hạ cũng có thể nhân cơ hội nhìn thử triều cục, nhận thử xem tột cùng ai mới là người chân chính làm việc tại triều đường.”
“Ta hiểu rồi, ta sẽ mượn cơ hội lần này, xem thử vị tam đệ kia của ta, trong tay đến tột cùng nắm bao nhiêu quyền thế.”
“Nếu điện hạ cũng suy nghĩ minh bạch, như vậy thì sớm hồi phủ bế môn tư qua đi, ở lâu dài, hoàng thượng bên kia càng không dễ ăn nói.”
“Được.” Đoan vương vội vàng đứng dậy.
Hứa Vân Noãn lại nghĩ tới điều gì, khóe môi bỗng nhiên dương lên: “Đúng rồi, lúc điện hạ bế môn tư qua, ta có một kinh hỉ muốn tặng cho điện hạ.”
Đoan vương nhất thời cao hứng, vội vã hỏi tới: “Là kinh hỉ gì?”
“Bây giờ còn chưa thể nói, điện hạ trở về chờ là được.”
“Vậy được rồi, Hứa cô nương nghìn vạn lần chớ quên.”
“Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không quên.”
Đoan vương mang theo lòng tràn đầy hiếu kỳ và vui sướng ly khai, Mục Trần Tiêu nhìn khóe môi nâng lên của Hứa Vân Noãn, nhãn thần hơi tối sầm: “Cô nãi nãi, ngươi đối với Đoan vương điện hạ, tuyệt không lo lắng sao?”
“Đoan vương điện hạ hôm nay sẽ gặp một ít đau khổ, nhưng sau khi kinh qua chuyện này, hắn nhất định sẽ nâng cao một bước. Lúc này mà nói, địa vị của Đoan vương điện hạ càng vững chắc, Mục gia chúng ta cũng càng an bình.”
Mục Trần Tiêu gật đầu, khóe môi hơi mân lên.
Bookwaves.com.vn
Hứa Vân Noãn nhìn thấy bộ dáng như vậy của hắn, không khỏi nháy mắt một cái: “Tôn nhi, đây là thế nào? Không phải mới vừa còn thật tốt sao? Thế nào đột nhiên mất hứng?”
“Kinh hỉ cô nãi nãi nói… Ta cũng có sao?”
Hứa Vân Noãn nhất thời cười, má lúm đồng tiền trên gương mặt tràn đầy ngọt ngào: “Có phải ngươi hiếu kỳ hay không, kinh hỉ ta nói đến tột cùng là cái gì?”
“… Ân.”
Mục Trần Tiêu thành thực gật đầu, hắn để ý là tại sao cô nãi nãi đột nhiên muốn chuẩn bị kinh hỉ cho Đoan vương.
Chẳng lẽ kinh qua chuyện này đây, trong lòng cô nãi nãi cũng cực kỳ để ý Đoan vương điện hạ sao? Nếu là như vậy, bản thân nên làm cái gì bây giờ?
“Không phải ngươi đã quên, Đoan vương điện hạ còn có mấy hài tử lưu ở trong tay ta rồi chứ?”
“Hài tử?” Trong lúc nhất thời Mục Trần Tiêu sửng sốt.
“Xem ra ngươi thực sự đã quên rồi, lúc trước chúng ta trồng mầm dưa, không phải Đoan vương điện hạ đích thân chiết vài nhánh dưa hấu sao? Hôm nay đã kết quả, mắt nhìn sẽ chín, tự nhiên nên chọn mấy trái hình dáng đẹp chút, đưa qua cho Đoan vương điện hạ?”
“Kinh hỉ cô nãi nãi nói chính là cái này?”
“Cái này cũng chưa tính kinh hỉ sao? Chăm chú bàn đến, trước đây Đoan vương điện hạ nói mầm dưa của hắn chính là hài tử của hắn, hôm nay mầm dưa của hắn đã kết quả rồi, dưa hấu như vậy coi như là đời tôn của của Đoan vương điện hạ…”
Hứa Vân Noãn càng nghĩ càng nhịn không được tiếu ý, một đôi mắt trở nên sáng trong suốt.
Mục Trần Tiêu cũng không khỏi khẽ cười ra tiếng: “Thuyết pháp này của cô nãi nãi, đích thật là… Khụ khụ, Đoan vương điện hạ nhất định sẽ cực kỳ cao hứng.”
“Ta cũng cảm thấy thế.”
Đoan vương về tới trong phủ, tâm tình cũng không tệ, vừa nghĩ tới Hứa Vân Noãn đơn độc chuẩn bị kinh hỉ cho hắn, trong lòng liền không nhịn được hướng về phía mũ bên trên vui vẻ.
Quản gia của Đoan vương phủ Lâu Chuẩn sớm đã mang theo người chờ ở cửa phủ, nhưng chờ trái chờ phải, đều không đợi được Đoan vương hồi phủ, không khỏi lo lắng không ngớt.
“Sao điện hạ còn chưa có trở lại thế? Chẳng lẽ là có cái gì luẩn quẩn trong lòng?”
Ngẫm lại cũng phải, ở Kinh Châu thành làm rõ ràng là chuyện tốt, sau khi trở về không chiếm được chút an ủi và ngợi khen nào cũng thôi, còn bị tố tấu trách phạt, bị giũa cho một trận thật lớn, hôm nay tức thì bị cấm túc trong phủ, điện hạ thực tại ủy khuất chết.
“Điện hạ đã trở về!”
Bookwaves.com.vn
Lâu quản gia vội vã nhìn sang: “Điện hạ, người tính là đã trở về.”
“Lâu quản gia, nhìn tinh thần rồi?”
Ân? Sao tâm tình của điện hạ nhìn cũng không tệ lắm thế? Chẳng lẽ hắn thực sự mắt mờ?
Đoan vương về tới trong phủ mình, giơ tay lên duỗi người: “Lâu quản gia, hai ngày này không có việc gì, để người thu thập từ trên xuống dưới trong phủ một chút đi, trong viện cũng trồng chút hoa, hôm nay nhìn quá mức trống trải.”
Lâu quản gia nhất thời ngây ngẩn cả người: “Điện hạ, trước lão nô đề cập qua với người, khi đó không phải người còn nói sau khi trồng hoa, đi đường đều không tiện, hơn nữa trong ngày thường người còn phải thao luyện ở đình viện, còn nói những hoa kia nhìn mềm nhũn, không có tốt đẹp gì.”
Thế nào lần này đổi tính, chẳng lẽ là bị hoàng thượng chèn ép quá mức, thoáng cái khám phá hồng trần?
“Trước khác nay khác mà, trước đây ta không cảm thấy hoa đẹp, nhưng hôm nay nhìn lại, hoa kia nhìn thế nào cũng chọc người trìu mến.”
“Điện hạ, có muốn nô tài đi thỉnh một thái y không?”
“Thỉnh thái y làm cái gì? Ta lại không có khó chịu?”
“Đây không phải là phòng hoạn khi chưa xảy ra sao!”
“Lâu quản gia, người nhìn ta lớn lên, cảm thấy ta giống có bệnh?”
“Ha ha, điện hạ, nhìn người tinh thần long hổ. Như thế này, lão nô để người gửi bức thư cho hiền phi nương nương, hiền phi nương nương bên kia cũng có thể yên tâm. Chỉ là tại sao lâu như vậy điện hạ mới hồi phủ, trong lòng lão nô rất lo lắng.”
“Đi Mục gia một chuyến.”
“Nguyên lai là đi gặp Mục tướng quân.”
“Đó cũng không phải, chủ yếu là muốn đi gặp Hứa cô nương một lần…”
Lâu quản gia chợt hút lương khí một cái: “Điện hạ, người đột nhiên thích hoa, sẽ không phải là có quan hệ với vị Hứa cô nương này chứ?”
Bước chân đi về phía trước của Đoan vương dừng lại, lập tức nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Hứa cô nương am hiểu trồng các loại hoa cỏ, nếu sau này Hứa cô nương vào trong phủ làm khách, thấy trên dưới phủ trống rỗng, nói không chừng còn tưởng rằng bổn vương là một người không thích hoa cỏ.”
“Khụ khụ… Điện hạ, tính tình của người vốn là như vậy.”
“Hiện tại ta bắt đầu thích còn không được sao?”
“Đây được thì được, chỉ là trước hiền phi nương nương đã thông báo, Hứa cô nương bên kia…”
“Chuyện này quay đầu lại ta sẽ nói tỉ mỉ với mẫu phi, hôm nay thu thập trên dưới phủ trước, Hứa cô nương còn nói sẽ cho ta một kinh hỉ nữa.”
Lâu quản gia cả kinh trong lòng: “Hứa cô nương nói chuẩn bị kinh hỉ cho điện hạ?”
Đoan vương nhìn dáng dấp nhất kinh nhất sạ của Lâu quản gia, không khỏi vô cùng kinh ngạc: “Hứa cô nương không thể chuẩn bị kinh hỉ cho ta? Lâu quản gia, sao ta thấy ngươi có cái gì không đúng nhỉ, có phải là có chuyện gì che giấu ta hay không?”
“Lão nô trăm triệu lần không dám, đây không phải là cảm thấy cao hứng thay điện hạ sao? Lão nô phân phó người bắt đầu chuẩn bị hoa cỏ ngay.”
Xong rồi, sợ thực sự phải trồng rồi!
“Ân.”