CHƯƠNG 430: MẶT ĐỀU BỊ NGƯƠI ĐÁNH XANH RỒI!
Dịch giả: Luna Wong
Hiền phi lấy được thư của Đoan vương, mở ra xem, không khỏi mở to hai mắt nhìn, cũng không đoái hoài tới Nguyệt Thụ và Yên Tiêu giúp đỡ xoa chân, trực tiếp đứng dậy, bước nhanh đi hướng ngoại điện: “Tã lót kia đâu, mau đưa tới cho bổn cung!”
Trong thư, Đoan vương nói để cho nàng nhìn trọng tôn nhi của mình, thấy da đầu nàng trận trận tê dại, Đoan vương đến một tức phụ nhi cũng không có chứ, lúc nào nhô ra một trọng tôn?
Hạ nhân rất nhanh liền ôm lấy cái tã lót, chỉ thấy tã lót bọc thật chặt, bên ngoài buộc dây đỏ, chỉ có lộ ra ngoài một góc chăn nhỏ cũng gói nghiêm nghiêm thật thật.
Mi tâm của hiền phi nhảy một cái: Trong kia chẳng lẽ thật là hài tử sao?
Tỉ mỉ tính tính, Đoan vương hôm nay hai mươi tuổi, dù cho thiên phú dị bẩm hơn nữa, cũng chỉ có khả năng lăn qua lăn lại ra một tôn tử cho nàng, mà không có khả năng lăn qua lăn lại ra một trọng tôn nhi.
“Mau ôm tới trước, để bổn cung xem một chút.”
Nguyệt Thụ và Yên Tiêu cũng là xem mắt choáng váng, nghe nói như thế liền vội vàng tiến lên, thận trọng nhận lấy tã lót, đưa tới trước mặt của hiền phi.
Hiền phi hít một hơi thật sâu, lúc này mới giơ tay lên xốc một góc chăn nhỏ, sau đó liền đối diện với một… trái dưa hấu to xanh mướt.
Dưa hấu to!
Tay của hiền phi đều cứng lên, một lát sau trực tiếp tức giận bật cười: “Bổn cung ở chỗ này vì hắn sốt ruột thượng hoả, hắn thì tốt rồi, đều có hăng hái nói giỡn với bổn cung! Khá lắm Ninh Từ, quả thật là ba ngày không đánh lên mái nhà dỡ ngói rồi
Lần sau gặp mặt, nàng sẽ đánh cho mặt của Đoan vương xanh luôn!
Hạ nhân phụ trách đưa dưa hấu tới vội vã hồi bẩm: “Nương nương, Đoan vương điện hạ cũng là một mảnh hiếu tâm. Trước Hứa cô nương muốn chiết một nhóm mầm dưa, Đoan vương điện hạ vừa lúc nhìn thấy, cho nên liền đích thân trồng vài nhánh. Khi đó, còn nói vài nhánh mầm dưa kia giống như là hài tử của hắn, nhìn mầm dưa lớn lên, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng, mà dưa hấu này chính là những mầm dưa kia kết quả ra. Hứa cô nương chuyên để người đưa đến Đoan vương phủ, mắt miệng bên trên, còn là Hứa cô nương đích thân vẽ đó.”
Bookwaves.com.vn
Hiền phi nghe nói như thế, vội vã giơ tay lên nhận lấy dưa hấu trong tã lót, ôm vào trong ngực như tôn tử vậy, cân nhắc qua lại:
“Ta đã nói, dáng dấp của dưa hấu này nhìn cực kỳ xanh tươi linh động, vừa nhìn chính là dưa tốt! Nguyệt Thụ, ngươi tới nhìn một văn lộ phía trên dưa hấu này, có phải đều cực kỳ đẹp hay không?”
“Nương nương nói phải, đồ Hứa cô nương đích thân trồng ra tự nhiên là không bình thường.”
Giữa mi mục của Hiền phi tràn đầy tiếu ý: “Ninh Từ từ trước là một hài tử có hiếu tâm.”
Nguyệt Thụ ở một bên cố nén cười, vừa rồi nương nương còn nói ba ngày không đánh thì lên nóc nhà dỡ ngói lúc này biết dưa hấu có liên quan đến Hứa cô nương, điện hạ nhất thời biến thành một hài tử có hiếu tâm, xem ra lòng của nương nương cũng là nghiên qua một bên
Hiền phi lại không chút ý thức được bất công của mình: “Đúng rồi, Đoan vương chỉ đưa một trái vào cung thôi sao?”
“Đoan vương điện hạ còn đưa thêm một trái dưa hấu tới nữa, vốn là muốn muốn tặng cho hoàng thượng, chỉ là phân phó nô tỳ đưa đến chỗ nương nương trước, có muốn đưa cho hoàng thượng hay không, còn cần nghe nương nương phân phó.”
“Đưa, đồ tốt như vậy, sao có thể không đưa được chứ? Gói kỹ dưa hấu cho bổn cung, bổn cung tự mình đưa qua cho hoàng thượng.”
“Vâng.”
Hiền phi cũng không tị hiềm, trực tiếp ôm trái dưa học được bọc trong khăn nhỏ vào lòng, vốn có muốn một đường chạy tới đại điện, nhưng đầu gối thật sự đau đến chịu không nổi, liền để người chuẩn bị kiệu mềm, còn vì thế cảm thấy có chút đáng tiếc, không thể để những người khác trong cung xem thử trọng tôn nhi của nàng.
Trong Bảo Hoa điện, Lý Lâm thận trọng hồi bẩm: “Hoàng thượng, hiền phi nương nương cầu kiến.”
“Hiền phi?” Thần sắc của hoàng thượng có chút vô cùng kinh ngạc, hiền phi cực kỳ trọng quy củ, trong ngày thường để cho nàng đến Bảo Hoa điện đều rất ít đến, nói đây là chỗ làm việc của hoàng thượng, một hậu cung tần phi như nàng luôn lui tới dễ chọc người nhàn thoại, thế nào hôm nay lại chủ động tới?
“Để cho nàng vào.”
Hiền phi ôm một tã lót, đi từ từ tiến đến, quỳ gối hành lễ với hoàng thượng: “Thần thiếp gặp qua hoàng thượng.”
Bookwaves.com.vn
Nhãn thần của hoàng đế không dấu vết ở đảo qua đầu gối của nàng: “Không cần đa lễ, đứng lên ngồi đi, trong lòng nàng ôm là…”
Nét mặt của hiền phi mang theo tiếu ý: “Đây là tôn nhi của Ninh Từ, hôm nay cố ý đưa vào cung vội tới cho thần thiếp nhìn một cái, thần thiếp nghĩ, không thể tự xem, cũng muốn để hoàng thượng qua một mắt.”
Mi tâm của hoàng đế nhất thời vừa nhíu: “Tôn nhi của Ninh Từ?”
Ninh Từ đến một vương phi cũng không có, lúc nào có một tôn nhi?
Hiền phi nhịn không được bật cười, giữa mặt mày tràn đầy một mảnh vui thích: “Thần thiếp vừa nghe được tin tức này, trong lòng cũng sợ hết hồn, đều muốn cầm gậy gộc đuổi theo xuất cung, thẩm vấn hắn một chút, bất quá sau này lại nghĩ, sợ là Ninh Từ hồ đồ thế nào đi nữa, cũng không có khả năng có tôn nhi.”
Thấy hỉ sắc của hiền phi, thần sắc của hoàng đế thoáng thư giãn: “Như vậy là…”
Hiền phi đứng dậy, ôm tã lót đi tới bên người hoàng đế, sau đó mở cái chăn nhỏ ra: “Hoàng thượng mau xem.”
“Dưa hấu?”
“Phải, trước hoàng thượng phát công việc cho Ninh Từ, sau khi Ninh Từ lên sổ con, cảm khái việc nông tang không dễ, còn nói nông nhân chủng hoa mầu như chiếu cố hài tử của mình vậy… Đoạn thời gian đó, bản thân hắn đích thân gieo vài mầm dưa, còn luôn mồm nói những mầm dưa kia chính là hài tử của hắn, nhất định phải chiếu cố chúng nó lớn lên thật tốt, hôm nay trồng dưa được quả rồi.”
“Đây là bản thân Ninh Từ trồng ra?”
“Mần dưa là hắn chiết sau đó đích thân trồng xuống đó, sau đó đặt ở trong noãn bằng của Hứa cô nương bên kia chiếu cố, cũng miễn cưỡng có thể tính là chính hắn trồng ra đi, như vậy tính tới tính lui, cũng xưng là tôn nhi của hắn.”
“Đều bao nhiêu tuổi đầu rồi, còn hồ đồ như vậy.”
“Tuổi lớn hơn nữa, ở chỗ thần thiếp và hoàng thượng, đó chẳng phải hài tử sao?”
Hiền phi nhẹ nhàng sờ sờ dưa hấu trong chăn nhỏ, trong ánh mắt mang theo cảm khái:
“Ninh Từ là hài tử đầu tiên của thần thiếp và hoàng thượng, lúc vừa sinh ra còn không nặng bằng trái dưa hấu này nữa, trong nháy mắt đều lớn như vậy. Hôm nay, ta cũng không trông mong cái khác, hắn có thể mau sớm thú thê sinh tử, để ta sớm bế tôn tử. Sau này không có việc gì để làm, thì chuyên môn trông hài tử cho hắn…”
Hoàng đế nhìn dưa hấy trong tã lót trước mắt, bên trên dưa hấu còn vẽ một gương mặt ủy khuất ba ba, trước mắt chợt hiện lên tràng cảnh Ninh Từ vừa sinh ra:
Mặc dù Ninh Từ đứng hàng thứ nhất, nhưng cũng không phải là nhi tử đầu tiên của hắn, duyên con nối dòng thân của hắn tựa hồ cực kỳ mỏng, mấy hài tử trước đó sau cùng cũng không có lưu lại, mà Ninh Từ lại là ở thời gian gian nan nhất hạ xuống bên cạnh hắn, nhận được rất nhiều chờ mong của hắn.
Lúc này nghe hiền phi nhắc tới, ngày xưa trọng trọng lại hiện lên ở trước mắt, hay là lúc này đây, thật là hắn suy nghĩ nhiều?
Thấy hoàng đế không nói, hiền phi nhẹ nhàng nhấp môi: “Trách thần thiếp nói nhiều, không nên nói những thứ có không có này, chỉ là thấy được Ninh Từ đưa dưa hấu tới, luôn nghĩ cũng để cho hoàng thượng xem thử một chút. Không có chuyện gì khác, thần thiếp đi về trước.”