Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 434: ĐỂ CÁC NGƯƠI ĐẮC Ý MỘT NGÀY TRƯỚC

Dịch giả: Luna Wong

Vì vây khốn Thẩm Cửu Mạch, Vu thị trực tiếp làm bộ bị bệnh, cưỡng chế hắn mỗi ngày đi thăm bệnh.

Thẩm Thanh biết được tin tức này, trong lòng tuy có bất mãn, nhưng chung quy không nói gì thêm, ở mấu chốt lúc này, vẫn là không nên để Thẩm Cửu Mạch chạy loạn bên ngoài.

Sự tình không sai biệt lắm với dự liệu của Hứa Vân Noãn, tin tức trong cung hiền phi lần thứ hai được ban thưởng truyền tới, tiền triều bên kia hầu như điên mất rồi, bọn họ rất sợ Đoan vương vì vậy mà xoay được người, trực tiếp gia tăng lực độ tấu tố Đoan vương, trong lúc nhất thời, Đoan vương thực sự thành chuột chạy qua đường người người hô đánh.

Trong lòng hoàng thượng sớm có lòng nghi ngờ, hôm nay nhìn thấy thái độ gần như điên cuồng của những quan viên kia, nghi kỵ trong lòng liền dường như một cây đại thụ sinh trưởng tốt, để tâm tình của hắn càng ác liệt.

Tam hoàng tử vốn nên nghiêm mật khống chế được hướng gió trong triều đình, nhưng Mục Trần Tiêu giao ra ba mươi vạn binh quyền, như một khối thịt mỡ rơi thật lớn đến bên mép, lý trí căn bản không cho phép hắn khắc chế.

Hắn điên cuồng điều động mạng giao thiệp, muốn nắm ba mươi vạn binh quyền trong tay, kể từ đó, khống chế sổ con tố tấu Đoan vương liền lỏng, thế cho nên trật phương hướng.

Chờ hắn phục hồi lại tinh thần, ý thức được hướng gió trong triều đình không đúng, tình thế đã trở nên khó có thể khắc chế.

Các quan viên trong triều đình tố tấu Đoan vương, căn bản không quản lý do chính đáng hay không, phảng phất chỉ cần Đoan vương còn đang hô hấp, đó đều là sai.

Hoàng đế liên tiếp mấy ngày, mỗi lần lâm triều nhất định phát hỏa, dĩ vãng các quan viên đã sớm nơm nớp lo sợ, nhưng hôm nay, lại đều là một mảnh dáng dấp khuyên can vào chỗ chết, phảng phất là bị đổ thuốc mê gì, không triệt để dìm chết Đoan vương thì không bỏ qua.

Thậm chí có người nói sở tác sở vi của Đoan vương ở Kinh Châu thành thành dao động căn cơ quốc giả, để người nghe xong chỉ cảm thấy sai lầm đến cực điểm.

Trong Hạo Nguyệt hiên, Nguyệt Thụ bưng một bộ trà cụ lên: “Nương nương mau xem, người muốn tìm có phải bộ trà cụ hay không này?”

Hiền phi nâng mắt, thấy trà cụ sứ trắng khắc hoa sen mới nở, nét mặt nhất thời mang theo tiếu ý: “Không sai, chính là một bộ này.”

Bookwaves.com.vn

“Vậy nô tỳ xuống pha trà cho nương nương ngay.”

“Không cần, ta tự mình làm, tính thời gian, hoàng thượng cũng sắp tới đây rồi.”

“Vâng.”

Hiền phi vừa pha xong nước tra, liền nghe được bên tai có tiếng bước chân truyền tới: “Nguyệt Thụ, ngươi đi dời bồn thanh tùng kia đến chỗ bổn cung, để nó phơi nắng, hôm nay ánh dương quang rất tốt, thanh tùng nhất định có thể càng thêm xanh tươi cường tráng.”

“Ái phi mỗi ngày đều chăm sóc thanh tùng như thế này sao?” Thanh âm của hoàng đế vang lên.

Tay đang nâng trản trà của hiền phi run một cái, nước trà vẩy ra, nóng nàng hơi hút khí lạnh một cái: “Tê, hoàng thượng, người tới sao cũng không để người thông báo một tiếng?”

“Trong lòng trẫm phiền muộn, nên đi lòng vòng, bất tri bất giác liền đi tới Hạo Nguyệt hiên của nàng, không nghĩ tới ái phi trái lại ổn định, còn có tâm tư ở chỗ này pha trà.”

“Trong lòng hoàng thượng phiền muộn, bởi vì chuyện của Ninh Từ?”

“Những quan viên trong triều đình kia nói nhao nhao ầm ỷ, thực tại đáng ghét.”

“Các quan viên khuyên can, cũng là bổn chức của mình, có lẽ là lần này Ninh Từ làm thực sự quá phận, cho nên mới chọc nhiều người tức giận đi. Hoàng thượng, sự tình đều kéo đã lâu, có phải cũng nên phạt hắn hay không, chỉ cần trừng phạt hắn, những quan viên trong triều đình kia, tự nhiên cũng sẽ yển kỳ tức cổ?”

“Dựa theo giải thích của những quan viên trong triều đình kia, phong hào Đoan vương này nhất định phải bỏ, thậm chí còn có người nói muốn quyển cấm chung thân của hắn…”

Hiền phi nhất thời sửng sốt, lập tức viền mắt biến đỏ: “Từ lúc được cái phong hào Đoan vương này, đã rước lấy không ít tin đồn, lấy thì lấy đi, không có gì ly kỳ, nhưng là quyển cấm chung thân…”

Hiền phi trầm mặc xuống.

Sau một lát, mới hít vào một hơi chậm rãi nói rằng: “Ninh Từ mới hơn hai mươi tuổi, chính là thời gian phong hoa chính mậu, nếu như vì thế mà bị quyển cấm trong một mảnh thiên địa nho nhỏ đến cuối đời… Thực tại là có chút quá mức tàn nhẫn, hoàng thượng, nếu như các quan viên trong triều đình thực sự không tha cho Ninh Từ, không bằng cứ thả hắn về chiến trường đi, dù cho chỉ là làm một quân tốt thông thường, cũng có thể cống hiến chút an bình cho biên cảnh triều đình, còn hơn trực tiếp bị bẻ gãy hai cánh, nhốt vào trong lồng.”

Nghe được nghe được câu quan viên trong triều đình không tha cho Ninh Từ trong miệng hiền phi kia, nhãn thần của hoàng đế chợt giật giật.

Sao quan viên trong triều lại miệng lưỡi nhất trí muốn triệt để đánh chết Ninh Từ như thế, phía sau có người đang thầm sai sử sao?

Hiện tại Ninh Từ chướng mắt, nên liên hợp lại trừ hắn ra, chờ sau này vị hoàng đế như hắn chướng mắt, có phải cũng muốn liên hợp lại buộc hắn thoái vị hay không?

“Ái phi yên tâm, Ninh Từ là nhi tử của trẫm, phạt nhất định phải phạt, nhưng còn không đến mức quyển cấm chung thân.”

“Thần thiếp đa tạ hoàng thượng.” Trong ánh mắt hiền phi mang theo vẻ mừng rỡ, “Hoàng thượng mau tới nếm thử trà thần thiếp pha, thần thiếp cũng không biết nên dùng cái gì để cảm tạ hoàng thượng, chỉ có thể nương trản trà này để kính hoàng thượng một ly.”

Bookwaves.com.vn

“Choáng váng phải không? Ninh Từ cũng là nhi tử của trẫm, còn cần phải cảm tạ?”

“Là thần thiếp hồ đồ, thần thiếp nên phạt.”

“Được rồi, mau chóng lau khô nước mắt, không biết, còn tưởng rằng trẫm khi dễ nàng.”

Gò má của hiền phi nhất thời đỏ lên, vốn là dung mạo diễm lệ, bởi vì một tia đỏ ửng này mà có vẻ càng rung động lòng người.

Cả buổi trưa hoàng đế lưu trong Hạo Nguyệt hiên, trong hậu cung, các phi tần mắt ba ba ngóng nhìn hắn, thiếu chút nữa xé nát khăn trong tay.

Giữa lúc trong lòng các nàng đố kị không ngớt, hoàng đế về tới Bảo Hoa điện, một đạo ý chỉ liền phát xuống.

Trong vương phủ, Đoan vương quỳ xuống đất tiếp chỉ.

“… Đoan vương ở trong Kinh Châu thành không nhìn pháp luật và kỷ luật, tự ý sát hại sáu mươi ba danh nhân phạm… tước đi phong hào Đoan vương, phạt bổng hai năm…”

“Nhi thần khấu tạ phụ hoàng long ân.”

“Đại hoàng tử điện hạ, hoàng thượng đoạt phong hào của người, bất quá ý chỉ cấm túc cũng giải trừ, điện hạ có thể tùy ý đi lại.”

“Đa tạ công công, không biết mẫu phi ta ở trong cung tất cả đều tốt chứ?”

“Điện hạ yên tâm, hiền phi nương nương tất cả an hảo.”

“Ta đây có thể tiến cung thỉnh an mẫu phi không?”

“Điện hạ cấm túc đã giải trừ, tự nhiên có thể vào cung thỉnh an hiền phi nương nương.”

“Như vậy là tốt rồi.”

“Vậy nô tài cáo từ trước.”

“Không tiễn.”

Lâu quản gia đi đến, rất cung kính cung phụng thánh chỉ của hoàng thượng: “Điện hạ, không có phong hào vương gia cũng tốt, đỡ phải chọc những người đó đỏ mắt.”

“Vương gia hay không vương gia, ta vốn cũng không có lưu ý, chỉ là phụ hoàng đoạt phong hào của ta, lại chưa có định luận án tử ở Kinh Châu thành bên kia, người của Ân gia cũng không có truy tra, thực tại để người không yên lòng.”

Lúc này, Ân gia nhất định sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp lau đi tất cả chứng cứ, một ngày không tra được chứng minh thực tế, như vậy cũng liền không có biện pháp bởi vì chuyện của Ân Lạo truy cứu ra trước nữa, nếu lúc đó để Ân gia đào thoát lần chịu tội này, đây chẳng phải là quá tiện nghi bọn họ sao?

“Nhưng lúc này sốt ruột cũng không có biện pháp, vẫn là phải xem tâm tư của hoàng thượng bên kia.”

“Phụ hoàng hiện tại đặt hết tâm tư trên triều cục, hắn thấy, sóng ngầm trong triều đình cuộn trào mãnh liệt tranh đấu, trọng yếu hơn mấy vạn bách tính Kinh Châu thành nhiều. Nhưng trên thực tế thì sao? Mạng người vĩnh viễn là lớn hơn trời! Bách tính mới là căn cơ của Đại An triều, nếu ngay cả căn cơ của mình đều không quan tâm, mới thật sự là dao động căn cơ lập quốc xã tắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui