CHƯƠNG 437: LÀM VIỆC KHOA TRƯƠNG LÀM NGƯỜI KHIÊM TỐN
Dịch giả: Luna Wong – không quá hiểu câu này, nếu đã làm người khiêm tốn thì mọi việc đều sẽ khiêm tốn, khoa trương vốn dĩ không phải việc một người khiêm tốn thích và muốn làm.
Hoàng đế một mình tự định giá chốc lát, lại kêu Lý Lâm tiến đến: “Đi truyền khẩu dụ cho đại hoàng tử, bảo hắn phụ trách an trí bách tính Kinh Châu, nhất định phải chiếu cố tốt cho tất cả mọi người, không thể ra nhiễu loạn.”
“Vâng.”
Lý Lâm vội vã để người xuống phía dưới truyền lời, nhưng trong lòng thì tấm tắc cảm thán.
Đại hoàng tử vừa bị bãi miễn Đoan vương vị, còn tưởng rằng cần yên lặng một đoạn thời gian nữa chứ, nhưng không nghĩ tới trong nháy mắt lại phụ trách lại chuyện mới trong triều rồi, kể từ đó, những người nỗ lực kéo đại hoàng tử xuống trước đó, sợ rằng sẽ chọc giận đến choáng đầu.
Sau khi Hứa Vân Noãn thấy hoàng đế rời khỏi, liền chuẩn bị cùng Mục Thiên Trù về nhà, mới vừa vào thành đi không bao xa, liền thấy đại hoàng tử đứng ở ven đường.
“Điện hạ…”
Đại hoàng tử thấy Hứa Vân Noãn xuống xe ngựa, trong ánh mắt nhất thời hiện lên hỉ sắc: “Hứa cô nương…”
“Điện hạ hữu lễ.” Mục Thiên Trù theo sát mà xuống xe ngựa, nét mặt mang theo tiếu ý, nhưng một đôi mắt lại đầy cõi lòng phòng bị.
Đại hoàng tử này thấy Vân Noãn cười đến cao hứng bừng bừng như vậy, nhìn thế nào đều cảm thấy không quá bình thường.
Không nghĩ tới Mục Thiên Trù cũng ở, trong lòng đại hoàng tử hơi căng lên, theo bản năng liền khẩn trương.
Bình thường hắn cực kỳ tôn kính vị Vệ quốc công này, hôm nay bản thân có tâm tư với Hứa cô nương, như vậy lúc đối mặt với Vệ quốc công, thì càng phải cẩn thận thêm vài phần. Dù sao huynh trưởng như cha, cũng không thể lưu lại ấn tượng xấu.
“Vệ quốc công hữu lễ.”
Hứa Vân Noãn cũng không có ý thức được giữa hai người có cái gì không đúng: “Điện hạ không đi gặp bách tính phía ngoài một lần sao?”
Bookwaves.com.vn
“Lúc này, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, gặp hay không gặp không có gì khác nhau. Chỉ là ta không nghĩ tới, Kinh Châu lại tới nhiều người như vậy.”
“Điện hạ có tái tạo chi ân với bách tính Kinh Châu thành, trong lòng bọn họ cảm kích, tự nhiên cũng muốn hồi báo thành ý lớn nhất.”
“Hứa cô nương, có phải ngươi biết cái gì hay không?”
Hứa Vân Noãn liền vội vàng cười lắc đầu: “Ta cũng không biết bấm quẻ, nào biết đâu nhiều thứ như vậy chứ, bất quá có một chút là có thể đoán được, điện hạ hẳn là rất nhanh thì phải bận rộn.”
Tư tự ở trong lòng nhiều lần xoay ngược lại, sau cùng đại hoàng tử chỉ là cười cười, cũng không có lại tiếp tục miệt mài theo đuổi: “Bất luận thế nào, đa tạ Hứa cô nương.”
“Ta lại không làm cái gì, đâu cần điện hạ nói lời cảm tạ chứ?”
“Coi như ta cảm tạ Hứa cô nương, giúp ta nuôi đám hài tử dưa hấu thật tốt đi?”
“Điện hạ quá khách khí, kỳ thực trái lại còn có một chút hài tử dưa hấu còn lại, không biết điện hạ có cho phép ta bán chúng nó đi không?”
“Hứa cô nương trồng ra, tự nhiên có thể tùy ý xử trí.”
“Vậy là tốt rồi!”
Hứa Vân Noãn hơi quay đầu nhìn về phía nội thị cưỡi ngựa chạy tới: “Điện hạ phải có chuyện bận rộn, ta và ca ca đi về trước, nếu có gì cần Mục gia giúp một, điện hạ cứ mở miệng.”
“Được.”
Hứa Vân Noãn và Mục Thiên Trù lên xe ngựa rất nhanh ly khai, lúc này, không cần thiết gặp nội thị kia, để tránh khỏi dẫn tới hoàng thượng lại nghĩ nhiều vài phần.
Trong xe ngựa, Mục Thiên Trù hàm tiếu nhìn về phía Hứa Vân Noãn: “Vân Noãn, Kinh Châu tới nhiều bách tính như vậy, hơn nữa luôn miệng nói muốn khấu tạ hoàng ân, thật không có quan hệ gì với ngươi?”
Hứa Vân Noãn nâng đôi mắt lên, con ngươi đen thu thủy vòng vo chuyển, lập tức nổi lên tiếu ý:
“Liền biết không thể gạt được ca ca, mặc dù ta ở trong kinh thành, thế nhưng Tần Minh Triết và Tần U Tố lại lưu ở Kinh Châu, Tần Minh Triết kiên định tin cậy, mà lòng của Tần U Tố lại có quyền mưu. Sở dĩ trong Kinh Châu thành tới nhiều bách tính như vậy, liền là chủ ý bọn hắn đang âm thầm cổ động, về phần Tôn Dị đáp lời ở trước mặt hoàng thượng kia, cũng là hai người bọn hắn tay chính tay dạy dỗ.”
“Tần Minh Triết, Tần U Tố, trái lại nhân tài khó được. Nhất là Tần U Tố, nếu Bùi đại nhân còn ở đó, tất nhiên sẽ kiêu ngạo vì có nhi tử như vậy.”
Bookwaves.com.vn
Trong giọng nói của Hứa Vân Noãn mang theo cảm khái: “Lời tuy nói như thế, thế nhưng Tần U Tố đã có khúc mắc khó giải, hôm nay ngay cả dòng họ của mình cũng không muốn cầm về, cũng không biết lúc nào mới có thể hoàn toàn buông.”
“Làm việc tốt thường gian nan, từ từ đến là được. Bất quá hôm nay bách tính Kinh Châu đi tới kinh thành, thực tại là làm ta sợ hết hồn, sợ bọn họ một ngụm biểu đạt cảm kích với Đoan vương cùng các ngươi, nếu nói như vậy, vậy coi như thật là việc xấu.”
“Nếu dám yên tâm để bách tính Kinh Châu đi tới kinh thành, dĩ nhiên là phải bảo đảm bọn họ sẽ không làm hư hại chuyện tốt, lúc này chúng ta yên tâm, tam hoàng tử và Thẩm gia bên kia sợ rằng đã là lửa cháy đến nơi.”
“Tam hoàng tử sốt ruột là ở trong tình lý, chỉ là Thẩm gia, hắn cũng dính vào trong chuyện này?”
“Thẩm gia trái lại không liên quan bao lớn với Kinh Châu thành, bất quá, bách tính Kinh Châu một đường tới kinh thành, ven đường kinh động không ít quan viên địa phương, các quan viên tự nhiên phải tấu cụ thể chuyện này lên, bất quá tấu chương đến không có đưa đến trên bàn của hoàng thượng, chắc là Thẩm gia và tam hoàng tử ngăn trở từ đó.”
“Thẩm gia… Nguyên bản thấy Thẩm Thanh làm việc coi như công chính, hôm nay nhìn, càng ngày càng không có chừng mực.”
“Gần chu thì đỏ, gần mực thì đen, Thẩm Thanh theo chủ tử am hiểu trêu đùa tâm cơ như tam hoàng tử vậ, rất nhiều chuyện cũng liền thân bất do kỷ.”
Dù sao, đi vào một vũng hắc đàm, còn muốn một giọt mực cũng không nhuộm, đó đơn giản là si người nói mớ!
“Để Thẩm gia và tam hoàng tử tự lăn qua lăn lại đi đi, chúng ta chỉ cần an an tâm tâm ở bên cạnh xem cuộc vui là đủ rồi.”
“Ca ca nói phải, tối về rồi ta tự mình xuống bếp, hồi lâu cũng không có làm đồ cho ngươi và Trần Tiêu ăn.”
“Vậy lão phu có lộc ăn rồi.”
Nhiều bách tính Kinh Châu như vậy, an bài bọn họ nhập kinh thành là không thể nào, Đoan vương nhận nhiệm vụ, suy tư sau một lát, lệnh người dựng trướng bồng ở địa phương xa xa ngoài thành, lại khiển hộ vệ, thủ hộ chung quanh trướng bồng.
Hứa Vân Noãn về tới trong phủ, trực tiếp kêu đám người Mộ Vũ, Hàn Yên cùng với Đinh Sơn qua đây.
“Cô nãi nãi.”
“Ta đã sớm nói với Đinh thẩm rồi, Nghênh Khách hiên sẽ giúp làm thức ăn, sau đó đưa đến ngoài thành cho dân chúng Kinh Châu ăn, các ngươi mang nhiều nhân thủ đi hỗ trợ, lương thực không đủ mua ngay trong thành, bạc không đủ về phủ lãnh. Nếu bách tính Kinh Châu có người thân thể không khỏe, liền đi Hồi Xuân đường thỉnh Ôn đại phu hỗ trợ.”
“Vâng.” Đám người Mộ Vũ, Hàn Yên vội vã đồng ý.
“Lúc đi giúp đỡ nói ít làm nhiều, nhớ kỹ một điểm, Mục gia chúng ta bỏ tiền xuất lực, nhưng không muốn chút công lao và danh tiếng nào, khiêm tốn thế nào thì làm thế đó, cho dù là có người bên ngoài châm chọc các ngươi, các ngươi cũng phải cứng rắn nhịn xuống cho ta, trong khoảng thời gian này, chỉ cần yên lặng làm việc, không thể trêu chọc ra chút phiền phức nào.”
Thần sắc của Hứa Vân Noãn nghiêm túc căn dặn, lúc này chuyện tốt phải làm, đầu lại không thể xuất, miễn cho sự tình thật tốt bị người nói thành mua danh chuộc tiếng.
“Vâng, thỉnh cô nãi nãi yên tâm, chúng nô tài (nô tỳ) nhớ kỹ.”
“Được, các ngươi đi làm việc đi.”