Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 440: DÁM ĐỘNG LIỀN BĂM MÓNG NGƯƠI!


Dịch giả: Luna Wong


Mục gia, Hứa Vân Noãn không biết tính toán của Thẩm gia chút nào, nàng lần lượt đi một vòng noãn bằng ở trong phủ, nhìn dưa và trái cây rau xanh sinh trưởng thật tốt, trong ánh mắt mang theo hỉ sắc nồng nặc.


Mỗi lần thấy những cây trồng này trưởng thành sinh cơ bừng bừng, cũng có thể làm cho lòng của nàng nhiều hơn vài phần vui mừng.


Nhị Hắc theo bên chân của Hứa Vân Noãn, ngẩng đầu nhìn thấy nàng không có nhìn bản thân, lặng lẽ động móng vuốt xê dịch sang hai bên trái phải, nhìn chuẩn một trái dưa hấu vừa tròn vừa lớn, giơ móng vuốt lên một chút liền muốn vỗ xuống.


“Nhị Hắc!”


Thanh âm của Hứa Vân Noãn hàm chứa nụ cười vang lên, Nhị Hắc vội vã dừng móng vuốt lại, nghiêng đầu lại, nhãn thần cực kỳ vô tội: “Gâu gâu?”


Hứa Vân Noãn đi tới, ngồi xổm xuống xoa lỗ tai của Nhị Hắc: “Không phải ta đau lòng dưa hấu, mà là dạ dày của ngươi căn bản chịu không nổi, nên không thể ăn loạn cái gì.”


Nhị Hắc lập tức được một tấc lại muốn tiến một thước nhào tới trên đầu gối của Hứa Vân Noãn, đầu không ngừng cọ cổ của Hứa Vân Noãn: “Ô ô, ô ô…”


Mục Trần Tiêu chuyển động xe lăn chạy tới, thấy một màn như vậy, quanh thân hiện lên một tia lãnh ý: Con chó này càng nhìn càng không vừa mắt.


Nhị Hắc cực kỳ nhạy cảm nghiêng đầu lại, nhìn thấy Mục Trần Tiêu, một đôi lỗ tai liền nổ: “Uông!”


“Cô nãi nãi?”



“Tôn nhi, sao ngươi cũng tới? Không phải đang ở tiền thính cùng ca ca thương lượng sao?”


“Đã thương lượng xong, hoàng thượng có an bài nhân thủ, hộ tống bách tính Kinh Châu ly khai kinh thành, đại hoàng tử muốn tiếp nhận công việc này, bất quá trong triều rất nhiều người phản đối, hôm nay cũng chưa có một định luận.”


“Thứ này từ trước là đưa tới cửa không ai muốn, tranh nhau cướp, ngược lại mỗi người đỏ mắt. Cũng không phải công việc tốt gì, những người khác nguyện ý đoạt thì để cho bọn họ đoạt là được.”


“Gia gia cũng là ý này.”


Hộ tống người trở về, một đường sống yên ổn không phát sinh chuyện gì, đó là tẫn bổn phận, không thể làm thành công lao. Vạn nhất có cái gì sơ xuất, còn phải bị truy cứu trách nhiệm, đó không phải là xuất lực không được cám ơn sao?


“Tôn nhi, cấm túc của ngươi cũng sắp kết thúc rồi đi? Ta còn muốn chờ ngươi có thể tự do đi lại, chúng ta đi lên Thanh Tuyền sơn xem một chút, có người nói lúc này phong cảnh của Thanh Tuyền sơn cực đẹp.”


Bookwaves.com.vn

Trong mắt Mục Trần Tiêu lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ: “Được.”


Hứa Vân Noãn lập tức vui vẻ.


Nhị Hắc ở một bên liếc mắt nhìn nhìn Mục Trần Tiêu, nhìn thế nào cũng cảm thấy không vừa mắt, phảng phất có loại địch ý trời sinh, nó trực tiếp đi tới bên người Hứa Vân Noãn, cúi đầu liền nhào vào trong lòng Hứa Vân Noãn.


Vốn có Hứa Vân Noãn ngồi chồm hổm dưới đất chưa có đứng dậy, lần này không phòng bị, trực tiếp hướng ngã xuống mặt đất.


Mục Trần Tiêu vội vã đưa tay, từ phía sau nắm ở đầu vai của Hứa Vân Noãn: “Cô nãi nãi cẩn thận.”



Hứa Vân Noãn bị sợ hết hồn, phục hồi lại tinh thần, trực tiếp nhảy dựng lên liền đuổi theo Nhị Hắc: “Ngươi sỏa cẩu tử này, cũng dám đánh lén chủ tử của ngươi!”


Nhị Hắc nhanh chân liền chạy, vừa chạy, vừa cẩn thận để không ngã vào đống dưa hấu, chạy dồi dào sức sống, giống như một hươu ngốc chạy, nó chạy quá nhanh, trong lúc nhất thời không có chú ý tới phía trước bị đào một cái mương, thoáng cái liền lọt xuống

Hứa Vân Noãn cười đến gập cả người lai: “Tôn nhi mau xem, sỏa cẩu tử này, chạy, chạy liền mất tiêu.”


Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng giương khóe môi lên: “Sau này ta giúp cô nãi nãi dạy nhiều chút, nhất định có thể để cho Nhị Hắc càng ngày càng thông minh.”


“Tốt a, ta cũng cảm thấy Nhị Hắc cần phải quản giáo nghiêm khắt.”


Nhị Hắc bò ra ngoài, quay Hứa Vân Noãn ủy khuất một trận, dỗ đều không dỗ được, cuối cùng ghé vào trái dưa hấu nó nhìn trúng nhưng không động được.


Cuối cùng không có biện pháp, Hứa Vân Noãn vẫn là ôm dưa hấu nó chọn trúng về tới gian phòng, cùng Mục Trần Tiêu ăn đến cái bụng tròn vo.


Nghỉ ngơi một lúc lâu, lúc này Hứa Vân Noãn mới cảm thấy có lại sức: “Tôn nhi, mấy ngày nay ngươi nghỉ ngơi tốt chứ?”


“Tốt vô cùng.”


Hứa Vân Noãn lộ ra biểu tình có chút tiếc nuối: “Ta còn nghĩ nếu ngươi nghỉ ngơi không tốt, cứ tiếp tục ngủ ở chỗ ta nữa.”


Trong lúc nhất thời trong lòng Mục Trần Tiêu có chút may mắn, lại có chút tiếc nuối.


Đang nói chuyện, Úc Khoảnh đi vào cửa bẩm báo: “Công tử, cô nãi nãi, người hộ tống Kinh Châu bách tính trở về đã định ra rồi.”



“Là ai?”


“Thẩm gia đại công tử, Thẩm Cửu Mạch.”


Hứa Vân Noãn hơi có chút vô cùng kinh ngạc: “Thẩm Cửu Mạch? Sao lại là hắn nhỉ?”


“Có lẽ là Thẩm Thanh tranh thủ cho hắn đi?”


“Ân, phản chính cũng không sao, tùy hắn đi đi.”


Bookwaves.com.vn

Kế tiếp mấy ngày, trong kinh thành một mảnh gió êm sóng lặng.


Khâm sai hoàng thượng phái đến Kinh Châu điều tra sự kiện Kinh Châu thành trở về, trong triều đình, tố tấu đại hoàng tử cũng chậm rãi yến kỳ tức cổ.


Mặc dù trong lòng đám người tam hoàng tử không cam, nhưng không thể tránh được.

Hoàng thượng cũng không có trả lại phong hào Đoan vương, thế nhưng thái độ đối với đại hoàng tử lại càng ngày càng hiền lành, trong hậu cung, ban thưởng cho hiền phi cũng là cuồn cuộn không ngừng.


Sáng sớm, Hứa Vân Noãn thức dậy, nhìn thấy bên ngoài mặt trời đã mọc lên, nhẹ nhàng nháy mắt: “Mấy ngày nay khí trời cũng không tệ, lộ trình bách tính Kinh Châu phản hồi Giang Nam, sẽ phải cực kỳ thuận lợi.”


Hàn Yên và Mộ Vũ vào cửa hầu hạ Hứa Vân Noãn rửa mặt chải đầu: “Tiểu thư nói thuận lợi, vậy nhất định sẽ không ra chút khúc chiết nào, dù sao tiểu thư cũng là một phúc tinh thật to. Đúng rồi, công tử bên kia truyền lời đến, nói là cấm túc đã giải trừ, có thể bồi cô nãi nãi đi Thanh Tuyền sơn, mặt khác còn hỏi, lúc bách tính Kinh Châu ly khai kinh thành, tiểu thư có muốn qua tiễn không?”


“Ân, cho tới nay ta và Trần Tiêu cũng không có lộ diện, hôm nay bách tính Kinh Châu sắp ly khai, nên phải đi tiễn một chút.”


Hàn Yên mở miệng nói rằng: “Đến lúc đó, nô tỳ đã giúp tiểu thư chịn một thân xiêm y mộc mạc một chút.”


“Hàn Yên thực sự càng ngày càng tri kỷ.”



Tuy rằng mây đen của Kinh Châu đã tản, nhưng rốt cuộc cũng kinh lịch thảm thống, trên quần áo vẫn phải chú ý một ít.


“Là tiểu thư dạy tốt.”


Hứa Vân Noãn đang muốn đi thay y phục, chỉ thấy Tần Oanh Tư vội vội vàng vàng chạy vào: “Cô nãi nãi, việc lớn không tốt, cửa thành gây ra chuyện rồi.”


“Cửa thành?”


“Phải, nhi tức của Đinh thẩm Lý thị, trực tiếp để người mang hai cái rương, chận ở của doanh trướng của bách tính Kinh Châu, bảo là muốn bách tính Kinh Châu trả tiền ăn!”


Hứa Vân Noãn chợt nâng đôi mắt lên: “Lý thị?”


“Vâng, Lý thị kia lòng vẫn còn bất mãn với việc cô nãi nãi an bài Nghênh Khách hiên đưa đồ ăn cho bách tính Kinh Châu, cũng không biết lá gan từ đâu tới, dĩ nhiên trực tiếp mang cái rương đi đòi tiền, hôm nay đã truyền ra bên ngoài.”


Nhãn thần của Hứa Vân Noãn chợt rùng mình, ba một cái vỗ vào trên bàn: “Hay cho một Lý thị!”


Kế hoạch tốt của nàng, nói không chừng sẽ bởi vì Lý thị nháo mà thất bại trong gang tấc!


Nàng nói trước sẽ miễn phí cung cấp cơm canh cho bách tính Kinh Châu, còn bởi vì không muốn quá mức làm náo động, mà vẫn để Nghênh Khách hiên đứng ra, hôm nay, Lý thị đánh danh nghĩa của Nghênh Khách hiên đi đòi bạc, chẳng phải là trực tiếp kéo danh dự của Mục gia xuống đạp trên mặt đất sao? Nói không chính xác danh tiếng kinh doanh lương thiện của Mục gia cho tới nay đều phải chịu ảnh hưởng.


“Mời Trần Tiêu đi theo, mặt khác, chuẩn bị giấy bút!”


Chỉ bằng vào một Lý thị, sẽ không có lá gan lớn như vậy, nói không chừng giá phía sau lại cất dấu ngưu quỷ xà thần gì!


Nàng thật vất vả mới đẩy được Mục gia đi cho tới bước này, nếu ai dám động thành quả của nàng, nàng liền bâm móng vuốt của người đó xuống!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận