CHƯƠNG 442: ĐỐI PHONG NGAY MẶT
Dịch giả: Luna Wong
Cửa thành cách doanh trướng khu nội không xa, Lý thị dùng một cây côn gỗ gõ cái rương bên cạnh thân, thanh âm ầm ầm ầm.
Mà ở bên cạnh Lý thị không xa, bách tính Kinh Châu thành càng tụ càng nhiều.
Trong lòng Lý thị có chút co rúm lại, bất quá nghĩ đến hứa hẹn của vị quý nhân kia, nàng lại lần nữa cố lấy dũng khí: “Chư vị, thiếu nợ thì trả tiền thiên kinh địa nghĩa, các ngươi ăn lương thực của Nghênh Khách hiên chúng ta nhiều ngày như vậy, cũng không thể vắt chày ra nước chứ?”
Mi tâm của bách tính Kinh Châu nhíu lại.
“Đồ của chúng ta ăn là Hứa cô nương để người đưa tới.”
“Ta biết, Hứa Vân Noãn kia nhất quán là biết giả làm người tốt, nhưng trong kinh thành người nào không biết, Nghênh Khách hiên là sản nghiệp của bà bà ta, là phải thừa kế cho nhi tử của ta. Hứa Vân Noãn kia ỷ vào bà bà ta ở Mục gia làm hạ nhân, tùy ý nghiền ép, muốn biến Nghênh Khách hiên thành sản nghiệp của bản thân nàng, hạ mệnh lệnh cũng không chút lưu thủ nào. Nàng môi trên đụng môi dưới, nói tặng đồ thì tặng đồ, nhưng cũng không nghĩ tới thứ tặng ra nào, bên nào không phải của Nghênh Khách hiên ta tự ra bạc mua, dựa vào cái gì nàng nói tặng thì tặng, còn không duyên cớ được các ngươi cảm kích?”
Bách tính Kinh Châu hơi có chút hai mặt nhìn nhau: Bọn họ mới đến, cũng không biết gút mắt giữa Nghênh Khách hiên và Hứa cô nương…
Lý thị thấy không có người đứng ra phản bác, trong lòng càng an ổn: Quả nhiên, chỉ cần nói theo những lời quý nhân dạy cho nàng, nàng nhất định có thể đòi lại được đóng bạc kia!
“Không phản đối thì nhanh chóng trả tiền, phải biết rằng, một tiệc rượu trong Nghênh Khách hiên, ít cũng phải trên trăm lượng bạc, mấy ngày nay vì làm cơm cho các ngươi ăn, bản thân Nghênh Khách hiên cũng không buôn bán, những tổn thất này đơn giản tổng cộng lại, ta còn chưa tính với các ngươi! Hiện tại thức thời, mau trả lại bạc cho ta, nếu không thức thời, ta lôi kéo các ngươi đi quan phủ nói công đạo!”
Bookwaves.com.vn
Kinh Châu thành bách tính trầm mặc chỉ chốc lát, thấp giọng trò chuyện với nhau, sau một lát, Tôn Dị đứng dậy: “Chúng ta muốn gặp Hứa cô nương.”
Lý thị mạnh ngẩng đầu lên: “Các ngươi muốn gặp Hứa Vân Noãn? Tốt a, kêu người đến, chúng ta cũng dễ đối chất nhau một chút, để cho nàng chính mồm nói cho các ngươi biết, mấy ngày này đồ từ trong Nghênh Khách hiên đưa ra ngoài, có phải đều là bản thân chúng ta ra bạc hay không, Mục gia nàng không có cho ra một chút nào! Dựa vào cái gì chúng ta ra tiền, ra sức, danh thanh lại để cho một mình nàng chiếm?”
Trong bách tính Kinh Châu có người nhịn không được mở miệng cãi lại: “Hứa cô nương không phải là người như thế.”
“Không phải là người như thế? Các ngươi mới tiếp xúc qua Hứa Vân Noãn mấy ngày, bà bà ta là từ sau khi nàng nhập kinh đã hầu hạ nàng! Chẳng lẽ không hiểu sâu hơn các ngươi sao? Hôm nay, bà bà ta đã mệt xỉu, nằm ở trên giường bệnh đến ngay cả lời đều nói không nên, Nghênh Khách hiên cũng không biết còn có thể chống đở mấy ngày, thân thể phu quân của ta không tốt, cả ngày cần chén thuốc để điều dưỡng, ta còn có nhi tử chờ nuôi nấng, cuối cùng ta phải lưu cho cả nhà chúng ta một đường sống chứ?”
Lý thị vừa nói, vừa mạnh ném mộc côn cầm trong tay xuống đất, bụm mặt liền khóc rống lên.
“Hứa Vân Noãn nàng muốn làm người tốt, lấy danh tiếng hiền lành, muốn lăn qua lăn lại thế nào ta cũng không quản, ta chỉ muốn cầm lại bạc của mình, sau đó mang theo người một nhà sinh hoạt thật tốt! Mấy ngày nay, các ngươi ăn cũng sắp ba nghìn lượng bạc, các ngươi trả ta, để cả nhà chúng ta có một đường sống, nếu các ngươi không trả ta, hôm nay, ta tựu treo cổ ở trước mặt các ngươi!”
“Ba nghìn lượng bạc? Điều này sao có thể?”
Ba nghìn lượng bạc thực tại nhiều lắm…
“Sao lại không thể nào? Lúc các ngươi ăn, miệng há to lại hương vị ngọt ngào, hôm nay phải trả tiền lại không nhận trướng, ta thấy các ngươi là vô lại đầu đường xó chợ nổi danh Kinh Châu đi? Trước nghe nói chuyện Kinh Châu thành còn có chút đồng tình với các ngươi nữa, hôm nay nhìn, thiếu bạc của người khác lại dùng các loại cớ không muốn trả, đáng đời các ngươi bị khi dễ!”
Nghe nói như thế, có thật nhiều bách tính Kinh Châu lập tức lòng đầy căm phẫn, trực tiếp mở miệng liền lý luận với Lý thị.
“Ngươi nói chuyện sao lại không có tâm thế?”
“Các ngươi có tâm, các ngươi trả tiền lại nha?”
“Chúng ta… Chúng ta không có tiền, đoạn đường này, chúng ta đều là tự đi, trên người căn bản không có bạc…”
Bookwaves.com.vn
“A, không có bạc, vậy thì nên siết lưng quần của mình cho chặt vào, chứ không phải há to miệng ăn đồ, thiên hạ này nào có chuyện tốt ăn đồ không trả bạc chứ.”
“Là Hứa cô nương đáp ứng miễn phí cho chúng ta cơm ăn…”
“Là ai đáp ứng, các ngươi tìm người nói lý đi, phản chính ở chỗ này của ta là không thể thực hiện được! Nghênh Khách hiên là của ta, đồ các ngươi ăn là của ta, vậy sẽ phải trả tiền! Ai nói đều không được!”
Mí của Lý thị nhướng một cái, nói phá lệ diễu võ dương oai.
Đúng lúc này, một đạo thanh âm khinh linh vang lên: “Phải không?”
Lý thị chợt quay đầu lại, khi thấy Hứa Vân Noãn từ trên xe ngựa chậm rãi xuống, nhất thời khắc chế không nổi trong lòng run lên: Sao Hứa Vân Noãn này tới nhanh như vậy?
“Hứa Vân Noãn, ngươi tới thật đúng lúc, ngươi không đến, ta cũng muốn để người tìm ngươi đến!”
Hứa Vân Noãn không để ý đến Lý thị kêu gào, ngước mắt nhìn phía nhìn qua mọi người Kinh Châu, hơi quỳ gối hành lễ: “Bởi vì ta để chư vị bị liên lụy, thật sự là xin lỗi.”
“Hứa cô nương không cần như vậy, chúng ta đều tin tưởng ngươi.”
“Phải đó!”
Lý thị cười lạnh một tiếng: “Các ngươi một đám ngu si, người khác nói cái gì thì tin cái nấy! Chuyện này còn chưa đủ để cho các ngươi giáo huấn sao? Hứa Vân Noãn chính là một tiểu nhân dối trá, nàng hút máu của Nghênh Khách hiên chúng ta, ở trước mặt các ngươi dựng thẳng danh tiếng hiền lành, chẳng lẽ còn không đủ dối trá? Trước đây danh tiếng của Mục gia cũng lan truyền cực thịnh, nói là chiếu cố bộ hạ cũ, nhưng trên thực tế là dạng tình huống gì, cũng chỉ có trong lòng bản thân bọn họ rõ ràng đi?”
Mặt của đám người Hàm Chương theo Hứa Vân Noãn tới lộ vẻ phẫn nộ: “Ngươi bớt ở chỗ này gây xích mích ly gián, Mục gia vô cùng tốt với chúng ta, trong lòng chúng ta vô cùng cảm kích.”
“A, được được được, nói thật không ai nghe, nói dối trái lại đầy người uy phong. Nếu như thế, ta đây hỏi Hứa cô nương, Nghênh Khách hiên là của ngươi, hay là của bà bà ta Đinh thị?”
Hứa Vân Noãn nhìn Lý thị, nhãn thần lạnh lùng: “Đinh thẩm xây dựng Nghênh Khách hiên xong, ta liền nói với nàng, Nghênh Khách hiên là của bản thân nàng.”
“Hảo, chính ngươi thừa nhận, như vậy để Nghênh Khách hiên cung cấp cơm canh cho bách tính Kinh Châu, có phải là chủ ý của ngươi hay không?”
“Không sai.”
“Tiền mua lương thực thức ăn, có phải bản thân Nghênh Khách hiên chúng ta ra hay không?”
“Phải, Đinh thẩm không tìm ta đòi bạc.”
Nàng nói qua mua đồ Mục gia ra bạc, nhưng Đinh thẩm lại không lấy, mà là tự ra, điểm này không thể phủ nhận, dù sao tra một cái có thể tra được, cho nên nàng không có giấu diếm.
Hai mắt của Lý thị tỏa ánh sáng, thanh âm quá mức cao, thế cho nên đều có chút phá âm: “Các ngươi mau tới nghe một chút, các ngươi đều nghe thấy được rồi chứ? Hứa Vân Noãn mình cũng thừa nhận, nàng chính là một tiểu nhân dối trá!”
Ha ha ha, Hứa Vân Noãn tự thừa nhận rồi, quả nhiên quý nhân dự liệu một chút cũng chưa từng sai, hôm nay, chỉ cần nàng làm sự tình thật đệp, triệt để đóng đinh khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của Hứa Vân Noãn, ngày mai, nàng có vinh hoa phú quý hưởng bất tận rồi!