Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 444: LÀ THỜI GIAN BÀY RA THỰC LỰC CHÂN CHÍNH


Dịch giả: Luna Wong


Lý thị mới mặc kệ lời của Tôn Dị nói, nhìn thấy kinh triệu phủ doãn mặc một thân quan phục đứng ở một bên, tròng mắt nhất thời vòng vo chuyển.


Nếu là dĩ vãng, nàng mới không dám trực tiếp đi tới trước mặt những đại nhân vật này, nhưng hôm nay không giống, nàng cũng là có người làm chỗ dựa.


“Đại nhân, người bên ngoài nói thảo dân không tin được, bất quá nếu đại nhân nói phần giấy nợ này hữu dụng, vậy thảo dân sẽ tin, còn thỉnh đại nhân giúp đỡ xem một chút.”


Thần sắc của Ngụy Liêm bình tĩnh, một tia chán ghét cực kỳ nồng đậm bị hắn sâu đậm giấu ở đáy mắt: “Giấy nợ không có vấn đề, ngươi có thể yên tâm.”


“Như vậy là tốt rồi.” Lý thị đắc ý cầm lấy giấy nợ, thổi thổi nét mực bên mép, sau đó xếp lại nhét vào trong túi của mình, hỉ sắc trong ánh mắt hầu như muốn bắn ra.


“Giấy nợ cũng viết rồi, ta chỉ còn chờ thu bạc.”


Lý thị quay đầu nhìn về phía Hứa Vân Noãn, khuôn mặt châm chọc.


“Hứa cô nương, Hứa cô nãi nãi! Sau này phải làm người cho tốt, làm chuyện tốt, vẫn là bản thân thân lực thân vi cho tốt, chớ mỗi ngày nghĩ chuyện tốt, ôm hết chỗ tốt vào trong lòng ngực mình, vứt chỗ hỏng xuống thân người khác, cũng không phải người người đều dễ lừa như vậy, dù sao thường đi bên bờ sông, nói không chính xác có ngày nào đó liền trực tiếp rơi xuống sông chết đuối, đến lúc đó cái gì đều vớt không được.”


“Bạc đều đáp ứng cho ngươi, vì sao ngươi còn ở trước mặt Hứa cô nương không nghe theo không buông tha?” Đám người Tôn Dị chờ người trợn mắt nhìn Lý thị.



“Ai u, đây đều bảo hộ rồi, bảo vệ thật đúng là chặt đó! Không biết còn tưởng rằng các ngươi có quan hệ đặc thù gì?”


Lý thị che miệng, cười đến có chút âm dương quái khí.


“Ngươi bà ba hoa này, Hứa cô nương là ân nhân của cả Kinh Châu thành, chúng ta không che chở nàng che chở ai? Nói cho ngươi biết, không chỉ có là ta che chở nàng, mỗi một bách tính Kinh Châu thành đều che chở nàng, sau này nếu ai tùy ý khi dễ Hứa cô nương, Kinh Châu thành chúng ta có người dám đứng ra liều mạng!”


Nhãn thần của Tôn Dị quá mức băng lãnh, phảng phất thực sự sau một khắc liền dám xông lên giết người, sợ đến trong lòng Lý thị kinh hoàng.


Bookwaves.com.vn

“Làm gì? Ngươi muốn làm gì? Thế nào, hiện ở thế đạo này, thiếu nợ thay đổi thành đại gia? Ngươi dám động một cọng lông tơ của ta, ta liền dám bẩm báo các ngươi đến trước mặt của Ngụy đại nhân! Nơi này chính là kinh thành, dưới chân thiên tử, không phải địa phương xó xỉnh Kinh Châu kia ! Thật cho rằng đến địa phương nào đều có thể dương oai?”


Lý thị quay đầu nhìn về phía Hứa Vân Noãn, cắn răng nói rằng: “Hứa cô nãi nãi, ngươi cần phải quản chó của bản thân nuôi, đừng để cho hắn nơi nơi kêu loạn, dù sao trong kinh thành quý nhân nhiều, nếu không cẩn thận một cái thương tổn tới người, súc sinh kia là phải bị đánh chết!”


Thần sắc của Hứa Vân Noãn thủy chung cực bình tĩnh, lúc này rốt cục nâng đôi mắt lên nhìn về Lý thị.


Lý thị đang dào dạt đắc ý, một mắt đối mặt đường nhìn thanh lãnh chí cực của Hứa Vân Noãn, chỉ cảm thấy ngực như là bị người dùng tay cho nắm lấy, đại kh đều suyễn không được.


Đôi mâu tử kia đen láy thông thấu, phảng phất mang theo lực lượng thấu triệt lòng người, một mắt là có thể thấy cách nghĩ bí ẩn nhất, đen tối trong nhân tâm.


“Ngươi…” Tiếu ý trên mặt Lý thị nhất thời cứng ngắc ở trên mặt.



Hứa Vân Noãn quay đầu đi, nhìn về phía bách tính Kinh Châu thành: “Chuyện này là ta không an bài tốt, thế cho nên ra cạm bẫy, ở đây xin lỗi chư vị bách tính.”


“Hứa cô nương không cần như vậy, ăn cơm trả tiền vốn là thiên kinh địa nghĩa, mặc kệ bao nhiêu bạc, chúng ta đều cho! Bách tính Kinh Châu thành cần lao nhất, chúng ta nhất định có thể bằng vào hai tay của mình, kiếm bạc trả về.”


“Ta tự nhiên tin tưởng chư vị. Tất cả mọi người đi tới kinh thành, vốn nên sớm lộ diện, thật tốt khoản đãi mọi người một chút, nhưng trong khoảng thời gian này thân thể không tốt, một mực ở trong phủ tĩnh dưỡng. Nguyên bản kế hoạch chờ lúc mọi người rời đi mới tới đưa lễ vật chia tay, nhưng hôm nay nếu tới rồi, không bằng liền làm luôn.”


“Hứa cô nương, chúng ta không cần lễ vật gì, có thể tới kinh thành, ngay mặt gặp Hứa cô nương một lần, nói lên hai câu, trong lòng chúng ta đã rất cao hứng.”


“Như vậy sao được chứ? Các ngươi từ thật xa tới, ở xa tới tức là khách, lại giúp đỡ Mục gia chúng ta lan truyền danh tiếng, nói lời cảm tạ còn không kịp, lễ vật này nếu các ngươi không nhận lấy, chỉ sợ ta cũng ăn ngủ không yên.”


Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng nhợt nhạt cười, tiếu ý mặc dù đạm, nhưng lại cực kỳ tươi đẹp.

“Chỉ bất quá dưới mắt lễ vật này còn chưa chuẩn bị xong, ta cũng cần viết một giấy nợ cho chư vị.”


“Hứa cô nương, chưa chuẩn bị xong, vậy cũng không cần chuẩn bị, chúng ta thực sự không cần lễ vật.”


Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa khác chậm rãi dừng lại.


Thanh Huy dọn xe lăn xuống, giúp đỡ Mục Trần Tiêu xuống xe ngựa ngồi vào xe lăn.



Bookwaves.com.vn

“Cô nãi nãi, ta đã tới muộn.”


Mục Trần Tiêu tiếp thu an bài của Hứa Vân Noãn đi lấy đồ, một đường khẩn cản mạn cản, cuối cùng là đuổi kịp.


“Tôn nhi tới thật đúng lúc, ta đang cùng chư vị dân chúng Kinh Châu thành nói đến lễ vật đó, ngươi đã mang lễ vật về?”


“Ân.” Mục Trần Tiêu quay đầu nhìn phía Thanh Huy, “Mang đồ tới.”


“Vâng.”


Thanh Huy từ trên xe ngựa dọn một cái khung vuông vuông xuống, trong khung để một đống cốc tuệ(lúa mạch).


Trong lòng bách tính Kinh Châu thành vô cùng hiếu kỳ, vốn là mắt không chớp nhìn, lúc này thấy một đống cốc tuệ, nhãn thần nhất thời đại sáng lên.


“Cốc này trưởng thành thật tốt…”


“Cô nãi nãi, đây là người trồng?”


Trong tuyệt đại đa số mọi người bọn họ là mạc ba cổn đả trong ruộng, đối với thời tiết nào, hoa mầu mọc thành dạng gì, có thể nói là thuộc lòng.


Lúc này cách ngày cốc chín còn có một đoạn thời gian, nhưng những thứ cốc tuệ Mục Trần Tiêu mang tới lại đều đã bắt đầu rũ đầu, hơn nữa nhìn dáng dấp của cốc tuệ, nhan sắc thâm lục, hình thái thon dài, nhìn là biết cường tráng, mặc dù bởi vì thời tiết còn chưa bắt đầu phun sữa, nhưng có thể nhìn ra sau này thu hoạch nhất định thật tốt.

Trong lòng của không ít người hâm mộ không ngừng.



Đây giống như là thật vất vả nuôi hài tử nhà mình đến tám mươi cân, cảm thấy hài tử nhà mình rốt cục tranh khí rồi, quay đầu lại nhìn thấy bé mập nhà người khác một hai trăm cân, trong lòng chua chát ngưỡng mộ.


Hứa Vân Noãn mỉm cười nói: “Ta cũng không có bản lĩnh khác, duy chỉ hơi có chút tâm đắc trông việc trồng hoa mầu, chút thời gian trước được chút lương loại, thừa dịp thời tiết trồng lên, không nghĩ tới mọc cũng không tệ lắm. Ta liền nghĩ lưu lại giống của tất cả hoa mầu trong ruộng, vừa nghĩ một mình bản thân cũng không dùng được nhiều như vậy, liền muốn tặng đi một ít, không biết chư vị có ghét bỏ lễ vật này đơn bạc không?”


Trong một sát na bách tính Kinh Châu thành sững sờ ở tại chỗ: Giống cốc? Đưa cho bọn họ?


Ngụy Liêm sớm đã ngồi xỗm ở phía trước những cốc tuệ này, cầm lên cẩn thận tra xét, càng nhìn quang mang trong ánh mắt càng sáng: “Hứa cô nương, đã sớm nghe nói hoa mầu của ngươi trồng tốt hơn người bên ngoài, nhưng không nghĩ tới đúng là tốt hơn nhiều như vậy.”


Nhắc tới cái này, chung quanh có bách tính nhịn không được kêu thành tiếng.


“Các ngươi không biết, ta biết! Đất nhà ta kế bên đất của Hứa cô nương, trước đây ta đến hai đầu bờ ruộng nhà mình, đó là dào dạt đắc ý! Dù sao ta cũng là năng thủ trồng trọt. Hôm nayi đến hai đầu bờ ruộng nhà mình đó là ủ rũ, hoa mầu trong ruộng của Hứa cô nương bắt đầu lên mầm, đã cường hơn người bên ngoài, cho tới bây giờ càng cưỡi khoái mã đều không đuổi kịp!”


Một hán tử cất giọng nói.


Có người quen biết hán tử này, ở một bên cười to lên.


“Ngươi không phải ủ rũ, ngươi là mắt xám ngắt! Ta từng nhìn thấy ngươi ngồi xổm bên cạnh trang gia của Hứa cô nương người ta, hận không thể dùng nhãn thần đào hết hoa mầu trong ruộng của người ta lên cắm về ruộng nhà mình! Tròng mắt đều tái rồi.”


“Ngươi đừng nói ta, lẽ nào ngươi không ngưỡng mộ?”


“Ta… Ta ngưỡng mộ!”


“Ha ha… Vậy ngươi còn nói cái gì?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận