Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 446: HIỆN THỰC DẠY NGƯƠI LÀM NGƯỜI

Dịch giả: Luna Wong

Trong lòng Lý thị đã sớm tràn đầy hận ý với bà bà là Đinh thẩm, sau khi thấy nàng cầm giữ Nghênh Khách hiên, không chút ý buông tay nào, nhưng mỗi ngày càng lẩm bẩm Nghênh Khách hiên là sản nghiệp của Hứa Vân Noãn, liền hận không thể trừ nàng ta đi.

Sau này được quý nhân phân phó, lá gan càng lớn lên, nếu như không có bà bà chướng mắt này, nàng cũng không cần cả ngày bị quở trách, dựa vào sản nghiệp đại phúc Nghênh Khách hiên, cuộc sống sau này có thể nói là hồng hồng hỏa hỏa.

Cho nên nàng thống thống khoái khoái hạ độc, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, Đinh thị dĩ nhiên tới rồi, còn tìm ra ngoài thành, lúc này đối mặt với ánh mắt nghiêm nghị của Đinh thị, nàng hoàn toàn luống cuống.

“Nương, ta thấy ngươi mệt hồ đồ rồi, lại ở chỗ này giúp người ngoài…”

“So sánh với ngươi, cô nãi nãi xác thực là người ngoài, nhưng người ngoài một lòng giúp đỡ ta, không chút xem ta là một hạ nhân, mà thân nhân như ngươi, lại hạ dược, ý đồ muốn tính mạng của ta! So sánh một cái, ta thà không có thân nhân như ngươi!”

“Nương, ngươi làm sao có thể nói như vậy được chứ? Có lời gì chúng ta trở về rồi hãy nói…”

“Trở về nói? Ta thấy ngươi không cần trở về nữa, vẫn là vào trong đại lao tỉ mỉ nói rõ ràng với quan lão gia, ngươi làm sao hạ độc mưu hại bà bà!”

“Ta không có! Ta không có hạ độc, ta không muốn mưu hại ai!”

“Lý thị, nồi nấu cháo trong nhà và chén cháo ta ăn còn bày ở đó, có độc hay không nghiệm một cái liền biết! Là những chuyện ngươi làm, ngươi mơ tưởng chống chế!”

“Ta không có! Nương, dù là ngươi không thích nhi tức như ta, cũng không thể xếp cho ta tội danh lớn như vậy! Ta còn có phu quân là Hồ Thành, còn có như tử là Hồ Gia, dù là ngươi không lo lắng cho ta, cũng phải suy nghĩ cho hai người bọn họ một chút!”

Trong lòng Lý thị hốt hoảng lợi hại, trên trán toát mồ hôi lạnh từng đợt, lão kiền bà này vì sao không chết! Sao nàng lại không chết chứ! Chết rồi thì chuyện gì cũng không có!

“Ngươi đừng nhắc bọn họ với ta!”

Đinh thẩm chỉ cảm thấy ngực bị đè nén, hận không thể một búng máu phun ra ngoài.

“Ngươi cũng biết, người để cháo kia ở trong nồi, hai người bọn họ còn tưởng rằng là cơm sáng ngươi làm, trực tiếp uống!”

“Không!” Lý thị mạnh kinh hô một tiếng, “Làm sao có thể… hiện tại bọn họ thế nào?”

“Ngươi sợ cái gì? Lúc ngươi hạ độc còn không sợ, lúc này hoảng cái gì? Ngươi sợ Hồ Thành và Hồ Gia đến lòng đất, tới tìm hung thủ giết người là ngươi đòi mạng!”

Đúng lúc này, phía sau xe ngựa, Hồ Thành và Hồ Gia đầy mặt xanh trắng đi từ từ qua đây, ánh mắt ngốc lăng nhìn Lý thị.

Lý thị ngẩng đầu, vừa lúc thấy một màn như vậy, nhất thời sợ đến can đảm câu liệt: “A, không nên tới! Ta không phải cố ý, ta không phải cố ý muốn hại các ngươi, các ngươi đừng tìm ta!”

Bookwaves.com.vn

Thấy bộ dáng này của nàng, bách tính vây xem nhất thời ồ lên.

“Đây là có tật giật mình!”

“Vừa rồi còn không thừa nhận hạ độc, lúc này nhìn thấy tướng công và nhi tử của mình, lại sợ đến mặt không còn chút máu, ha hả!”

“Nữ nhân này đơn giản là dụng tâm rắn rết, uổng cho ta vừa còn đồng tình nàng!”

Đinh thẩm trực tiếp đi tới trước mặt Ngụy Liêm, quỳ xuống đất hành lễ: “Ngụy đại nhân, nếu như không phải Thẩm công tử tới đúng lúc, một nhà ba người chúng ta đều bị độc sát, nô tỳ muốn trạng cáo nhi tức Lý thị tâm tính ác độc, độc sát bà mẫu, thỉnh đại nhân làm chủ!”

Thẩm Cửu Mạch cũng đi lên trước: “Ngụy đại nhân, cháo và nồi chén từng loại vật chứng ta đã để người bảo tồn rồi, ngoài ra lúc ta đi vào Nghênh Khách hiên, đám người Đinh thẩm thân trúng kịch độc, nằm ở trên giường khó có thể nhúc nhích, sau này ta liền mời đại phu, thỉnh chính là Ôn đại phu của Hồi Xuân đường, cũng là hắn diệu thủ hồi xuân, kịp thời giải trừ độc của đám người Đinh thẩm, lúc này mới kéo bọn họ từ quỷ môn quan lại, Ôn đại phu cũng có thể làm chứng.”

Ngụy Liêm gật đầu: “Bổn quan đã minh bạch, người đến, giam giữ Lý thị vào đại lao trước, cẩn thận trông giữ, đợi sưu tập chứng cứ, khai đường thẩm vấn.”

“Đa tạ đại nhân.” Đinh thẩm trịnh trọng hành lễ.

Mắt thấy quan sai sẽ kéo mình xuống phía dưới, Lý thị hoàn toàn luống cuống: “Không, nương, ta biết sai rồi, ta không nên trong lúc nhất thời bị mỡ heo che tâm, ta không nên tham tài háo lợi… Nương ngươi buông tha cho ta!”

Đinh thẩm lạnh lùng nhìn Lý thị: “Ngươi sai rồi, không phải là ta buông tha cho ngươi, mà là lão bà tử ta cầu ngươi buông tha cho cả nhà chúng ta! Chúng ta chỉ muốn lão lão thật thật làm người, sống chân chân thật thật, tâm khí của ngươi quá cao, cả nhà chúng ta không với nổi!”

“Nương… Hứa cô nương, cô nãi nãi, ta thực sự biết sai rồi, cầu ngươi giúp đỡ cầu tình đi…”

Câu cô nãi nãi này, nàng gọi thật tình thực lòng, không còn có âm dương quái khí như trước.

Thần sắc của Hứa Vân Noãn bình tĩnh như trước : “Đại hoàng tử điện hạ phạm sai lầm, còn phải bị hoàng thượng nghiêm phạt, huống chi là ngươi? Bất luận kẻ nào cũng không thể coi rẻ pháp luật và kỷ luật, nếu làm ra việc vi pháp loạn kỷ, như vậy thì phải tiếp nhận trừng phạt ứng hữu. Lúc ngươi hạ độc, lẽ nào không ai nói với ngươi, giết người là phải đền mạng sao?”

Lý thị không nghĩ ra chuyện phải khai người ở sau màn ra, như vậy Hứa Vân Noãn liền cố ý nhắc nhở nàng một câu.

“Ta… Không, nguyên bản ta chưa từng nghĩ tới sẽ hạ độc, là có người sai sử ta, nói là chỉ cần trừ đi bà bà ta, chuyện ta muốn một mình lấy hết Nghênh Khách hiên mới sẽ không bại lộ, sau này không bao giờ cần bị người khác áp chế nữa. Trong lúc nhất thời ta bị đầu độc, cho nên mới xuất thủ hại người.”

Mi tâm của Ngụy Liêm vừa nhíu, bách tính Kinh Châu dính dáng quá nhiều, một nhân vật nho nhỏ như Lý thị, lại cảm trực tiếp ở trước mặt nhiều người như vậy công khai nháo sự, nếu phía sau không ai mới là không thể nào nói nổi.

“Là ai sai sử ngươi?”

“Ta không biết, chỉ là người nọ quần áo đẹp đẽ quý giá, nhìn đó là một quý nhân, thuốc ta hại người cũng là hắn cho…”

“Trong tay ngươi cóp còn lưu những vật chứng khác không?”

Bookwaves.com.vn

“Ta có hai trăm lượng bạc…” Lý thị lúng túng nói.

“Sau khi trở về, bổn quan sẽ tra chuyện này, ngươi tỉ mỉ hồi ức người ngươi đã gặp kia có đặc thù gì, nếu có thể tìm được người, có thể giảm bớt tội của ngươi.”

“Vâng, vâng…”

Hồ Gia khó chịu đứng không được, được Hồ Thành ôm vào trong lòng, lúc này thấy mẫu thân bị người áp xuống phía dưới, ô ô ô liền bắt đầu khóc, thanh âm khóc không cao, có vẻ khí lực không đủ, để người nghe có chút lòng chua xót…

“Cuộc sống thật tốt không chịu, lại sinh ra lòng của hại người, cuối cùng hại người thành hại mình.”

“Còn không phải sao? Nếu ta có thể có được Hứa cô nương bang trợ, tự mở một tửu lâu, nằm mơ đều có thể cười tỉnh, tuyệt không vong ân phụ nghĩa như vậy.”

“Ngươi vẫn là nằm mơ đi.”

Đinh thẩm đứng dậy đi tới trước mặt của Vân Noãn: “Cô nãi nãi, đều là trong lúc nhất thời nô tỳ tự tiện chủ trương, sợ phiền phức cô nãi nãi, nên không có đến phủ lĩnh bạc, mà là trực tiếp lấy từ khoản của Nghênh Khách hiên, thế cho nên để Lý thị tự lấy đó làm cớ, lúc này mới làm ầm ĩ ra nhiều chuyện như vậy, đều là lỗi của nô tỳ, thỉnh cô nãi nãi trách phạt.”

“Đinh thẩm không cần như vậy, nhân tâm hiểm ác đáng sợ, há là chúng ta có thể đoán trước, Đinh thẩm cũng là một mảnh hảo tâm.”

“Cô nãi nãi, chuyện đòi ngân lượng, toàn bộ lại chính là một hiểu lầm, từ đây trở thành phế thãi đi…”

Hứa Vân Noãn đang muốn nói, Tôn Dị lại đi lên trước: “Vị thẩm tử này, giấy nợ đều đã viết, cũng ấn vân tay rồi, còn thỉnh Ngụy đại nhân chứng kiến, tự nhiên không thể trở thành phế thãi, bách tính Kinh Châu thành chúng ta nói được thì làm được, nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt không quỵt nợ.”

Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng cười cười: “Sự tình đã định ra, làm như trước đi.”

“Nhưng cô nãi nãi…” Đinh thẩm như cũ lòng tràn đầy lo lắng.

Hứa Vân Noãn cầm tay nàng, vỗ hai cái làm trấn an: “Đinh thẩm yên tâm là được.”

Đầu ngã dĩ mộc qua, báo chi dĩ quỳnh cư.

Bách tính Kinh Châu thành nguyện ý lấy hành động thực tế để ủng hộ nàng, như vậy nàng tự nhiên cũng sẽ không thua thiệt người khác.

Về phần người muốn hại nàng, chờ nàng mài xong đao, sau đó tìm được người, một đao chặt rớt móng vuốt của bọn họ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui